***
Bởi vì tin tức trong lời nói của Thời Bất Phàm quá kinh người nên Chân Nguyên Bạch còn không kịp ngăn cản đôi môi muốn đặt lên trên gò má cậu.
Thời Bất Phàm nói gì?
Thích hắn? Nhân lúc hắn mất trí nhớ mà tiếp cận hắn? Từ bao giờ có vụ ấy thế hở?
Cậu theo bản năng lắc đầu: "Không, không phải, tôi không...."
Nụ cười của Thời Bất Phàm vẫn chưa biến mất, cả người đều tỏ ra mình hiểu rõ hết: "Nếu cậu không thích tôi, vậy tại sao lại là người đầu tiên đến thăm tôi?"
Bởi vì tôi... Tôi sợ cậu chết đấy... Chân Nguyên Bạch vừa choáng váng vừa mờ mịt, ngón tay như tê dại, biểu cảm cũng hơi ngây ngốc.
Thời Bất Phàm tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng: "Nếu cậu không thích tôi, vậy tại sao lại giả làm bạn thân của tôi, còn ám chỉ chúng ta là loại quan hệ kia?"
Không, tôi từng ám chỉ lúc nào cơ chứ?
"Cậu cho rằng cậu che dấu rất tốt, nhưng lại để lại rất nhiều dấu vết, cậu nói cậu là bạn thân của tôi mà lại phải dùng đến mấy từ như 'xác định quan hệ', cậu nói chuyện của chúng ta không ai biết, nói quan hệ của chúng ta và tôi với người khác đều rất tốt... Lúc đầu, tôi cũng bị cậu lừa thật đấy." Thời Bất Phàm cười đầy cưng chiều: "Sau này tôi phát hiện, khi ở một mình mà tôi tiếp cận cậu thì cậu sẽ trốn tránh tôi, việc cậu làm với việc cậu nói hoàn toàn khác nhau, cậu vừa muốn tiếp cận tôi, vừa kháng cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866456/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.