Chương trước
Chương sau
***

Ngày hôm sau, sáng sớm Thời Bất Phàm không đến trường, mãi đến tiết học thứ hai buổi trưa, Chân Nguyên Bạch vẫn không thấy hắn trong phòng học.

Cậu nhịn không được nhìn về phía chỗ ngồi của đối phương suốt, lấy điện thoại ra định hỏi nhưng rồi lại rầu rĩ không vui nhét trở lại hộc bàn.

Thời Bất Phàm bây giờ đã trở nên rất đáng ghét, không tới càng tốt, tốt nhất là chuyển trường hoặc chuyển lớp đi, Chân Nguyên Bạch hiện giờ không muốn nhìn thấy hắn.

Nhưng Khâu Tinh lại đến hỏi cậu: "Lớp trưởng, Thời ca có gọi điện cho cậu không? Sao giờ vẫn chưa tới thế?"

Chân Nguyên Bạch rũ mi lạnh lùng nói: "Sao mà tôi biết được."

Diệp Liêm ở đằng sau ánh mắt mơ màng chống cằm, "Chắc là tối qua thức khuya rồi."

"Sao cậu lại biết vậy?"

"Tối qua bọn tôi có gặp nhau."

Chân Nguyên Bạch lấy nút bịt tai từ trong cặp sách ra, nhét vào lỗ tai, không muốn nghe tiếng nghị luận về Thời Bất Phàm từ phía sau.

Buổi chiều thứ bảy không có tiết học, chuông tan học vang lên, giáo viên cũng chào mọi người đi về, các bạn học sôi nổi chào tạm biệt hẹn thứ hai lại gặp, Chân Nguyên Bạch lấy đồ dùng trong ngăn kéo của mình ra sắp xếp gọn gàng, Tống Mặc nói với cậu: "Tớ đi trước đây, hôm nay đến nhà ông bà ăn cơm."

"Được." Chân Nguyên Bạch cười cười.

Rất nhanh sau đó, lớp học chỉ còn lại mình cậu, cậu yên lặng lấy bút ký ra, quay đầu nhìn về phía sau, hơi rối rắm nghĩ xem có nên đến nhà Thời Bất Phàm không. Hai ngày nay Thời Bất Phàm chẳng nghiêm túc học tập gì cả, lần kiểm tra tháng tiếp theo rất có thể sẽ lại tụt về vị trí cũ.

Nhưng cậu ta thi không tốt thì liên quan gì đến cậu chứ.

Chân Nguyên Bạch lấy bút ký của mình cất vào cặp sách, đeo lên đi ra ngoài, tiện đóng cửa lại.

Cậu bối rối không biết nên đưa bút ký cho Thời Bất Phàm hay là chụp ảnh gửi cho hắn, xuống cầu thang lại đột nhiên bị một người kéo cánh tay mình: "Cậu mù đấy à? Không nhìn thấy tôi ư?"

Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Thời Bất Phàm!"

Biểu tình hung dữ của Thời Bất Phàm phai bớt, hắn buông tay Chân Nguyên Bạch ra, nói: "Nhìn thấy tôi thì vui vậy à?"

Chân Nguyên Bạch lập tức nghiêm mặt: "Có vui đâu, chỉ là cảm thấy kỳ quái, tan học rồi cậu còn đến làm gì."

Có ma mới biết sao hắn lại muốn đến đây. Thời Bất Phàm nhấc đồ vật trên tay: "Cho cậu này."

Là trà sữa matcha. Trên nhãn viết ít đường thêm trân châu.

"Mua cái này làm gì?"

"Lấy lòng cậu"

Đôi mắt Chân Nguyên Bạch sáng lên vài phần, khuôn mặt nghiêm túc không nhịn được nở nụ cười. Giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Tôi tha thứ cho cậu vậy. "

"Tôi làm ra cái gì sai mà cần cậu tha thứ?"

"Vậy cũng lấy lòng tôi làm gì?"

"Lấy lòng cậu đương nhiên là vì..." Thời Bất Phàm cảm thấy thô tục quá sẽ dọa bạn học nhỏ nên sửa lại cách nói uyển chuyển hơn: "Vì hôn cậu."

Chân Nguyên Bạch nhận lấy, quay mặt đi, bắt đầu đi xuống theo cầu thang.

Thời Bất Phàm đi theo cậu nhét tay vào túi, nói: "Hôm nay có đến nhà tôi không?"

"Không đi."

"Vậy tôi đến nhà cậu."

"Cậu không được đi."

Thời Bất Phàm sau lưng lại hung dữ: "Có phải cậu muốn ăn đánh không?"

"Thế, cậu đánh tôi đi. "

Phía sau lập tức không còn âm thanh nữa. Chân Nguyên Bạch nói xong mới ý thức được miệng mình bậy, cậu lo Thời Bất Phàm sẽ thật sự đánh cậu, lập tức tăng tốc chạy xuống, mới chạy được hai bước đã bị Thời Bất Phàm bắt lại, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó!"



Thời Bất Phàm không nhịn được cười: "Cậu không có ý gì."

"Không, không phải cảm thấy cậu không dám đánh tôi... Cậu, Cậu đừng đánh tôi."

Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: "Đúng là tôi không phải không dám đánh cậu."

Chân Nguyên Bạch gật đầu như giã tỏi: "Cậu dám, tôi biết mà, tôi vừa nói sai thôi."

Thời Bất Phàm thở ra một hơi, hắn biết Chân Nguyên Bạch vẫn luôn hiểu lầm hắn, hắn cần giải thích với cậu một chút, nếu không thì đối phương sẽ mãi mãi không biết. Hắn kiềm chế nói: "Cậu có thể đừng sợ tôi được không?"

"Vậy cậu đừng hung dữ với tôi."

Thời Bất Phàm buông lỏng tay, trên mặt hiện lên một ít màu hồng nhạt, tựa hồ hơi khó mở miệng: "Cậu... Nếu cậu thích tôi, tôi sẽ không hung dữ với cậu nữa."

Chân Nguyên Bạch mơ màng nhìn hắn, trán Thời Bất Phàm nhảy lên gân xanh, đen mặt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nghe không hiểu tiếng người à?"

Chân Nguyên Bạch rụt rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Cậu cứ hung dữ thế thì tôi thích cậu kiểu gì..."

"Cậu..." Đây đúng là một vòng tuần hoàn ác tính mà, Thời Bất Phàm duỗi tay kéo lấy cậu, nói: "Đưa cậu về nhà."

Chân Nguyên Bạch vừa uống trà sữa vừa đi theo hắn xuống dưới, ra đến cổng trường Thời Bất Phàm lại nói: "Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ đánh cậu biết chưa?"

"..." Từ biểu cảm đến giọng điệu của cậu đều không nói cậu sẽ không đánh tôi.

Chân Nguyên Bạch gật đầu rầu rĩ không vui, Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái bỗng nhiên ôm chầm lấy cậu: "Cho tôi uống ngụm đi."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn đem trà sữa đưa qua, nhìn biểu tình cũng không có gì không tình nguyện. Tâm tình Thời Bất Phàm rất tốt. Hắn thấp giọng nói: "Tôi không nỡ đánh cậu, hiểu chưa?"

"Vậy cậu đừng ép tôi làm những việc mà tôi không thích."

Thời Bất Phàm nói: "Cậu không thích việc gì?"

"Ví dụ như không được ở nơi đông người ôm tôi, với cả... Hôn tôi."

Thời Bất Phàm cau mày, siết chặt cánh tay ôm eo cậu, nghiêm túc giải thích: "Cậu có hiểu cái gì là không kìm lòng nổi không? Hả? Bởi vì tôi thích cậu, nên mới không kìm lòng được với cậu, biết chưa?"

"Cậu không thể không kìm lòng nổi à?"

"Tôi có thể không thích cậu à?" Thời Bất Phàm hung tợn nói: "Sao cậu không hỏi tôi có thể đừng thích cậu được không luôn đi?"

"..." Chân Nguyên Bạch nhìn hắn đôi mắt hơi hồng hồng, sững sờ giây lát, ấp úng nói: " Nhưng mà, mọi người sẽ thấy mất..."

"Ai thấy được?" Thời Bất Phàm nhìn cậu, nói: "Tôi hứa với cậu, nếu có ai nhìn thấy tôi sẽ móc mắt người ấy ra, được chưa?"

"..." Chân Nguyên Bạch hơi bị hắn dọa, vội cúi đầu hút một ngụm trà sữa, xoa dịu nói: "Tôi không có ý này, tôi cảm thấy, chúng ta hiện tại quan trọng nhất vẫn là học tập, cậu đừng có nghĩ lung tung suốt ngày, hơn nữa hai ngày rồi cậu không tập trung học tập gì cả, tôi cảm thấy được tâm tình cậu không được tốt lắm..."

Thời Bất Phàm buông lỏng cậu ra, nói: "Cũng không đúng lắm."

"Có chuyện gì xảy ra phải không?"

"Có lẽ là do mấy ngày nay không ngủ ngon lắm, mất ngủ thôi."

Chân Nguyên Bạch cẩn thận hỏi: "Có phải cậu nhớ ra gì rồi đúng không?"

Con ngươi mắt Thời Bất Phàm lóe lên, đột nhiên xoay mặt sang nói: "Cậu thấy thế nào."

"Có hơi giống, nhưng cũng rất không giống."

"Chỗ nào giống chỗ nào không giống?"

"Thì luôn hung dữ, rất giống." Nhưng lại không đánh mình, giống nhưng lại không giống. Nếu Thời Bất Phàm khôi phục trí nhớ, chuyện đầu tiên nhất định phải đánh hỏng đầu cậu thì thôi, càng không có khả năng sẽ nói thích cậu với cậu, lấy lòng cậu,...

"Thật à?" Trong lòng Thời Bất Phàm thấy quái quái, không rõ nói: "Trước kia tôi rất dữ à?"

"Dữ mà." Chân Nguyên Bạch nói: "Là kiểu lúc nào cũng có thể đánh hỏng đầu người ta ấy, rất rất dữ."

"Tôi từng đánh cậu à?"

Chân Nguyên Bạch lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, Thời Bất Phàm nheo mắt: "Tôi từng đánh cậu?"



"Chỉ là cậu từng muốn hẹn đánh nhau với tôi." Chân Nguyên Bạch nói: "Nhưng tôi chạy mất."

"Tôi... Hẹn cậu đánh nhau thế nào?"

Chân Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Lúc trước sau khi cậu chuyển đến lớp chọn không lâu, trong một tiết thể dục, cậu bảo nếu không chạy thắng cậu thì tan học phải chờ cậu, nhưng may quá, tôi chạy thắng."

Biểu cảm của Thời Bất Phàm cổ quái, mãi sau mới nói: "Vậy trước kia, cậu ghét tôi à?"

"Cũng không đâu." Chân Nguyên Bạch nói: "Cũng không ghét cậu lắm, lúc trước khi cậu mới đến tôi còn thấy cậu rất đẹp trai, nhưng mà, hình như cậu rất ghét tôi, cho nên luôn muốn tìm tôi gây phiền toái..."

Nói tới đây, Chân Nguyên Bạch hơi buồn. Cậu cũng không biết trước kia bản thân đã làm gì chọc đến Thời Bất Phàm, động tí là lại hung dữ với cậu. Thời Bất Phàm bỗng vung tay hung hăng đập lên một cái cây bạch dương ven đường, Chân Nguyên Bạch bị hắn dọa sợ vô cùng, nhìn thấy hắn không cảm xúc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hai người không nói cái gì cả,

Vẫn là Chân Nguyên Bạch tiến lên một bước: "Cậu, có đau không?"

Thời Bất Phàm đưa tay cho cậu xem, mu bàn tay bị rách ít da, máu rỉ ra. Chân Nguyên Bạch ngơ ngác nhìn, bỗng đưa tay ra ấn lên, mí mắt Thời Bất Phàm giật giật: "Cậu làm gì thế?"

"Đau không?"

"Cậu cứ lấy móng tay cạy thế thì thịt tôi kiểu gì cũng rời xương thôi."

Chân Nguyên Bạch thu tay thu tay lại nói: "Tôi còn tưởng cậu không có cảm giác."

"Cậu ngốc đấy à?" Thời bất phàm đưa tay ra bóp mặt cậu, Chân Nguyên Bạch lại đưa cốc trà sữa tới, lấy khăn giấy ra cho hắn lau nói: "Mau lau máu đi, về nhà nhớ bôi thuốc đó."

Thời Bất Phàm gật đầu rốt cuộc cũng nhịn không được nói: "Nên là, thật ra cậu cũng không phải không thích tôi?"

"Không phải cậu bảo tôi yêu đơn phương cậu à, sao đột nhiên lại hỏi mấy cái này thế..." Chân Nguyên Bạch đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, đúng vậy, Thời Bất Phàm luôn nói cậu yêu đơn phương hắn mà, sao lại đột nhiên rối rắm chuyện cậu có thích hắn hay không thế?

Cái suy nghĩ này vừa thoát ra, liền bị câu nói của Thời Bất Phàm làm vứt ra sau đầu: "Đúng, lúc trước cậu nói cậu yêu thầm tôi, nhân lúc tôi mất trí nhớ mà tiếp cận, cho nên tôi mới hẹn hò với cậu."

Hắn như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cảm xúc nháy mắt tốt lên: "Là do cậu từ trước đến này đều không hoàn thành tốt trách nhiệm của người yêu, cậu chẳng nghiêm túc thích tôi gì cả, bởi vậy nên tôi mới bị mất ngủ, cậu thích tôi trước lại không thích tôi nhiều bằng tôi thích cậu, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?"

"..."

"Nói gì đi."

"Ừ."

"Vậy cậu nói xem cậu phải làm thế nào giờ?"

Chân Nguyên Bạch hơi mê mang: "Tôi, tôi nên làm gì giờ?"

"Đương nhiên là phải ngoan ngoãn, cảm nhận xem tôi thích cậu thế nào, sau đó càng cố gắng thích tôi hơn." Thời Bất Phàm nói: "Cậu cứ từ từ suy nghĩ xem, từ lúc tôi mất trí nhớ đến nay đối xử với cậu thế nào, chẳng nhẽ không đáng được cậu thích hơn à?"

Thời Bất Phàm đúng là ra vẻ quá đi. Chân Nguyên Bạch nghĩ, sao phải làm ra vẻ đến mức này thế. Cậu đối diện với đôi mắt đen nhánh của Thời Bất Phàm, không nhịn được cười, nói: "Ừm."

Lông mi Thời Bất Phàm khẽ rung rung: "Cậu đồng ý sẽ nghiêm túc thích tôi đúng không?"

"Ừm." Chân Nguyên Bạch nói, đưa trà sữa cho hắn, Thời Bất Phàm nhận lấy uống một ngụm, nhìn thấy cậu lại lục cặp sách, cười nói: "Cũng không cần vội vàng thể hiện thế đâu, thật ra tôi không quá..."

Chân Nguyên Bạch lấy ra một quyển vở, hai quyển, ba quyển, bốn quyển.... Cậu nâng lên đưa cho Thời Bất Phàm, nói: "Đây là bút ký của hai ngày hôm nay, thứ bảy chủ nhật tuần này không đến nhà cậu, phải đến nhà ông bà, cậu cứ xem chút đi, nếu cậu có thể ngồi cùng chỗ với tôi, tôi nhất định sẽ càng thích cậu."

Thời Bất Phàm ngậm ống hút, một tay ôm hết đống vở kia vào ngực nói: "Chỉ thế thôi à?"

"Từng này là nhiều rồi, đủ cho cậu xem hai ngày." Chân Nguyên Bạch đưa vở cho hắn xong thì cặp nhẹ tênh, cậu đứng thẳng hẳn. Bỗng đưa tay ra sờ sờ đầu Thời Bất Phàm, đối phương theo bản năng rũ đầu xuống, mặc bàn tay cậu di chuyển phía trên: "Có biết nam đầu nữ eo, không thể sờ không hả?"

"Biết mà."

"Biết mà còn sờ?"

"Cậu định đánh tôi à?"

Một mảng yên tĩnh-----

"Bỏ đi, đánh khóc rồi lại phải dỗ cậu."

- ----------------------------

yiuyt68: đuma, soft vừa thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.