Chương trước
Chương sau
***

Chân Nguyên Bạch chắc chắn hắn không tức giận thì hơi gật đầu, như thể đã yên tâm rồi.

Cậu lại liếc cái váy một cái, trong tầm mắt như hổ rình mồi của Thời Bất Phàm, do do dự dự cầm lên đi về phía sau tấm gương.

Thời Bất Phàm lập tức ngồi thẳng dậy.

Mười phút sau, bên trong vẫn không có tí động tĩnh nào, Thời Bất Phàm nhịn không được đi qua, gõ gõ mặt cửa kính: "Sao thế?"

Bên trong truyền ra âm thanh nhỏ nhỏ: "Cho cậu nhìn một cái sau đó không đi ra ngoài có được không?"

Nhìn cái thôi cũng được, Thời Bất Phàm cũng không nỡ để cậu ra ngoài cho người khác nhìn, hắn ừ một tiếng. Cánh cửa gương lập tức bị đẩy ra, Thời Bất Phàm hít sâu một hơi, kích động đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cố gắng bình tĩnh thăm dò, nhưng trước khi hắn kịp thấy rõ cái gì, cánh cửa bằng gương đã ầm phát, đập vào mũi hắn mà đóng lại. Bên trong lại truyền ra tiếng động nhỏ, là tiếng Chân Nguyên Bạch khóa trái cửa lại: "Thấy rồi chứ gì, không phải tôi giả nữ."

"..." Thời Bất Phàm đau hết cả mũi, nói: "Tôi chưa nhìn rõ mà."

"Giờ cậu còn không nhìn rõ thì sao trong mơ có thể thấy rõ chứ?"

Giọng nói của Chân Nguyên Bạch hơi run run, như đang kìm nén gì đó, Thời Bất Phàm suy nghĩ về những lời cậu vừa nói một lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, thử nói: "Có lẽ đúng là không nhìn rõ thật."

"Vậy tại sao cậu có thể nghi ngờ tôi cơ chứ?"

Thời Bất Phàm xoa xoa mũi nghĩ nghĩ nói: "Sao thế? Giọng cậu không đúng lắm."

Chân Nguyên Bạch gần như muốn thốt lên câu: Cậu khôi phục trí nhớ từ khi nào?

Nhưng trong lòng cậu đã mơ hồ có đáp án, cậu sợ nếu đâm thủng tầng giấy này thì hôm nay sẽ chạy không thoát nổi. Cậu cứ luôn cho rằng sau khi Thời Bất Phàm nhớ lại sẽ trả thù mình, luôn cho rằng cái gọi là trả thù là đánh một trận, nhưng cậu lại quên mắt, Thời Bất Phàm cả đầu đều là suy nghĩ xấu xa, đã khôi phục trí nhớ, biết mình lừa hắn nhiều như thế, sao có thể cho cậu chịu đựng dễ dàng thế được.

Hắn rất có thể treo mình lên, tìm cơ hội để bắt nạt mình. Nếu hôm nay cậu mặc váy đi ra ngoài, đảm bảo chưa đến ngày mai, diễn đàn trường sẽ tràn ngập ảnh cậu giả nữ, Thời Bất Phàm không cần ra tay, cậu cũng sẽ xấu hổ, giận dữ đến tự sát.

Chân Nguyên Bạch thận trọng nói: "Dù sao thì tôi cũng mặc rồi."

Thời Bất Phàm nói: "Tôi xem lần nữa thôi, chỉ một lần thôi."

Chân Nguyên Bạch đã xác nhận là hắn đã khôi phục trí nhớ, nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ không chạy thoát, có thể kéo dài chốc lát nhưng cũng không thể kéo dài cả đời, vậy nên cậu lại kéo chốt cửa.

Cậu đoán Thời Bất Phàm sẽ vọt vào để xem trò cười của cậu, quả nhiên Thời Bất Phàm đúng là gấp không chờ nổi. Lưng Chân Nguyên Bạch dán vào tường cảnh giác đối diện với tầm nhìn của hắn. Tay Thời Bất Phàm chống phía sau lưng cậu, liếc mắt cái đảo qua người cậu, sững sờ hai giây: "Cậu không mặc?"

"Mặc rồi, cởi rồi." Chân Nguyên Bạch nói chuyện cứng nhắc, Thời Bất Phàm nhìn ra cậu không đúng lắm: "Không muốn chứng minh mình trong sạch, chẳng nhẽ là cậu đẩy tôi à?"

Chân Nguyên Bạch không nói gì.

Thời Bất Phàm không đoán được suy nghĩ trong đầu cậu, lại nhìn thấy khóe mắt cậu hơi đỏ đỏ, chút màu đỏ ấy hiện lên khuôn mặt cậu lại toát ra ít cảm giác quật cường. Thời Bất Phàm rất muốn nhìn xem cậu mặc váy nhỏ vào trông sẽ thế nào, nhưng đối phương thật sự không muốn, hắn cũng không nỡ ép cậu, liền nói: "Không muốn mặc thì thôi, đổi bộ khác ra ngoài nhảy nha?"

"Tôi không biết nhảy đâu."

"Tôi dạy cậu." Thời Bất Phàm giữ chặt tay cậu, Chân Nguyên Bạch lại nhẹ nhàng rụt lại: "Tôi muốn về nhà."

Cái chuyện như nhảy với sói Chân Nguyên Bạch thật sự không có gan dám làm, đã biết Thời Bất Phàm nhớ lại rồi mà vẫn lừa cậu, cậu không thể không nghi ngờ đối phương đang có ý đồ gì.

Vốn dĩ đã nói là muốn đến chơi, nhưng sắp bắt đầu lại đổi ý, đây mới là lần đầu tiên Thời Bất Phàm bị thế này, hắn không biết tại sao Chân Nguyên Bạch lại đột nhiên tức giận, bắt đầu phân vân lưỡng lự giữa việc đưa cậu về nhà và giữ cậu lại dỗ cậu.

Chân Nguyên Bạch vốn đang lo lắng hắn sẽ ngăn mình, nhưng thấy hắn không nói gì, nên cậu quyết định đưa tay đẩy hắn ra... Đẩy không được, lại dùng thêm sức đẩy lại, Thời Bất Phàm bỗng nắm lấy tay cậu, nhíu mày nói: "Đi sớm thế làm gì? Bên ngoài có nhiều đồ ăn lắm, cậu cũng chưa ra ngoài chơi mà."

"Tôi... Về nhà làm bài tập." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi phải ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ."

Thời Bất Phàm nói: "Thành tích của cậu đã tốt vậy rồi mà còn chăm chỉ thế, thành thích kém đi thì không thể sống à?"

"Mỗi người có một cách sống riêng mà."

Thời Bất Phàm nhìn ra cậu đang rất nghiêm túc muốn bỏ đi, hơi tiếc nuối giữ lại: "Thật sự không định chơi một chút à?"



Chân Nguyên Bạch gật gật đầu.

Thời Bất Phàm lưu luyến không rời nhìn cái váy kia, đưa mặt qua hôn cậu, ngọt ngọt ngấy ngấy nói: "Tôi còn đang muốn bắt cóc cậu về nhà đấy, thế mà cậu cứ thế định về à? Hờ?"

Hơi thở hai người giao thoa, Chân Nguyên Bạch cảm thấy hắn hôn mình cũng là không có ý tốt gì cả, trốn trốn tránh tránh nhưng vẫn bị hắn mổ cái vào môi, rầu rĩ nói: "Hôm qua tôi thức khuya, mệt lắm."

"Ở đây cũng ngủ được mà."

Trong lòng Chân Nguyên Bạch lo sợ không yên, cảm thấy Thời Bất Phàm đang diễn kịch thôi, thế này còn không bằng đến đánh cậu một trận thật sảng khoái là xong, lập tức hung dữ chống đối nói: "Sao, sao cậu lại cứ lắm chuyện thế nhỉ?"

Thời Bất Phàm: "..."

Bạn nhỏ uống nhầm thuốc đấy à?

Chưa đợi hắn phản ứng lại, Chân Nguyên Bạch đã động tay với hắn----- dùng sức đẩy hắn ra, sau đó cầm cặp sách đeo lên lưng đi ra ngoài. Thời Bất Phàm nhíu mày một lát rồi đi theo, Chân Nguyên Bạch phát hiện phía sau có tiếng bước chân, liền không tự chủ được bước đi nhanh hơn, Thời Bất Phàm đi hai bước là đuổi kịp cậu, còn chưa kịp làm gì đã thấy cậu như chim sợ cành cong dựa sát vào bên tường.

Thời Bất Phàm: "..."

Chân Nguyên Bạch nghiêm túc nói: "Sao lại đi theo tôi?"

"Còn có thể là tại sao chứ?" Thời Bất Phàm tức giận: "Đương nhiên là đưa cậu về nhà."

Hai người đi ra khỏi khách sạn, Chân Nguyên Bạch trộm đưa mắt nhìn hắn, chờ lúc thấy hắn nhìn qua lại lập tức dời tầm mắt đi.

Thời Bất Phàm đút tay vào túi, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Sao cậu cứ có vẻ có tật giật mình thế hả? Lại trộm làm chuyện xấu gì à?"

"Cậu mới làm chuyện xấu ấy." Chân Nguyên Bạch không sợ chết trừng mắt nhìn hắn một cái, lại lập tức lùi về, chất vấn: "Có phải cậu rất muốn đánh tôi đúng không?"

Thời Bất Phàm véo véo vành tai, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Cậu muốn ăn đánh à?"

"Vô nghĩa." Chân Nguyên Bạch rất có cốt khí nói: "Tôi đương nhiên là không muốn rồi."

Thời Bất Phàm có ngốc đến đâu cũng nhìn ra được cậu đang dụ hắn đánh cậu, bỗng nhiên cười: "Tôi bảo này, rốt cuộc tôi đã chọc giận gì cậu rồi vậy?"

"Cậu không chọc giận tôi." Chân Nguyên Bạch ngoài sợ hãi ra thì còn hơi tức giận, Thời Bất Phàm đã nhớ ra hết rồi mà vẫn còn muốn chơi trò giả vờ với cậu, lòng dạ thật thâm sâu... Sau khi chửi thầm, lại cảm thấy bản thân lừa người ta là bạn thân thì cũng chẳng tốt hơn chỗ nào cả, vì thế lại không nghĩ gì nữa.

Đêm Giáng sinh hơi lạnh nhưng cũng chưa có tuyết rơi, Thời Bất Phàm bỗng đưa tay ra kéo lấy tay cậu, kéo đến bên người mình, hắn nói: "Sao tự nhiên lại có ác cảm với tôi thế?"

Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua nơi ngón tay đan vào nhau, không trả lời.

Cậu không hiểu tại sao Thời Bất Phàm đã nhớ ra hết rồi mà vẫn có thể như không có chuyện gì nắm tay cậu, hôn miệng cậu, cùng cậu yêu đương, hắn không cảm thấy rất khó xử sao? Mà cậu còn là hung thủ hại hắn mất trí nhớ nữa.

Sau khi Thời Bất Phàm đưa cậu về nhà, lại kéo cậu vào ngực hôn hôn, Chân Nguyên Bạch không muốn, cậu hỏi Thời Bất Phàm: "Cậu định khi nào thì chúng ta chia tay?"

Nhắc tới chia tay là Thời Bất Phàm lại bùng cháy: "Sao cậu lại muốn chia tay thế chứ?"

"Vậy sao cậu lại muốn yêu đương thế?"

"Đương nhiên là do ông đây thích cậu nên mới muốn yêu đương với cậu." Thời Bất Phàm không đợi cậu trả lời đã lạnh lùng nói: "Cậu dám nói không thích tôi nên mới muốn chia tay thử xem nào?"

"..." Chân Nguyên Bạch nuốt hết lời muốn nói xuống, nhìn hắn hồi lâu mới nói: "Tôi có thể về nhà không?"

"Cậu cảm thấy cậu có thể về nhà không?"

Bên eo bị ôm chặt lại, Thời Bất Phàm nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi nói: "Cậu phát hiện ra rồi à?"

Chân Nguyên Bạch chột dạ, "Phát, phát hiện cái gì..."

"Tôi còn tưởng cậu là đồ ngốc chứ, tôi đã nói với cậu như thế rồi mà cậu vẫn chưa phản ứng lại." Sắc mặt Chân Nguyên Bạch tái nhợt, Thời Bất Phàm cúi đầu áp trán vào trán cậu, cười khẽ nói: "Cho cậu lựa chọn đấy, cậu muốn giải quyết một lần hay muốn giải quyết từ từ?"

Trong đầu Chân Nguyên Bạch hiện ra dấu hỏi chấm thật to, chưa kịp hỏi thì đã bị hơi thở đến gần của Thời Bất Phàm dọa sợ muốn chạy, cũng may là Thời Bất Phàm cũng rất ân cần, săn sóc giải thích cho cậu: "Giải quyết từ từ là cậu sẽ giả vờ như không biết gì cả, tôi cũng giả vờ như không biết gì cả, chúng ta cứ chăm chỉ học tập yêu đương mỗi ngày, yên bình như không có gì xảy ra."

"Giải quyết trong một lần thì... Có thể hơi máu me chút đấy, cậu chọn cái nào?" Thời Bất Phàm nói xong thì hướng mặt cậu thổi một hơi, thổi cho ba hồn bảy vía của Chân Nguyên Bạch cũng bay mất, run run né tránh trong lồng ngực của hắn vài lần, nắm lấy dây đeo cặp mà hai chân nhũn ra dựa vào tường.



Thời Bất Phàm dọa người ta đến nước mắt lưng tròng, trong lòng lại thấy hơi thoải mái, hắn lắc lắc cổ tay, lông mi Chân Nguyên Bạch run run một cái, một giọt nước mắt thật to rơi ra, run giọng nói: "Tôi muốn giải quyết, giải quyết từ từ..."

Thời Bất Phàm lập tức nở nụ cười, "Vừa nãy cậu lợi hại thế tôi còn tưởng cậu muốn tôi mau chóng trả thù cậu cơ đấy... Giải quyết từ từ à..."

Hắn bỗng giơ tay lên, đối phương lại phản xạ có điều kiện nâng cánh tay nên chắn trước mặt, lại phát hiện tay hắn chống lên mặt tường phía sau mình, Thời Bất Phàm liếm liếm môi, nói: "Sau này còn dám nói về việc chia tay nữa không?"

Chân Nguyên Bạch lắc lắc đầu, lau nước mắt, lại cảm thấy mình thế này thật bị động, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu định khi nào thì chia tay?"

"Không định chia tay."

Vẻ mặt Chân Nguyên Bạch không chắc chắn lắm: "Nhưng chúng ta giải quyết từ từ mà, cũng đâu thể giải quyết cả đời được?"

Thời Bất Phàm xụ mặt: "Tôi là người bị hại, tôi muốn giải quyết trong bao lâu thì muốn, nếu cậu có ý kiến thì cứ dùng cách giải quyết trong một lần đi."

"..." Ăn đánh ngay lập tức đúng là Chân Nguyên Bạch cũng chưa chuẩn bị sẵn tâm lý đâu.

Cậu nhỏ giọng nói: "Nhưng đây là hẹn hò giả vờ thôi mà..."

Trong lòng Thời Bất Phàm nghẹn ứ khó chịu, hắn kiềm chế nói: "Vậy từ giờ trở đi chúng ta hẹn hò thật đi."

Chân Nguyên Bạch nhấc mắt lên, mờ mịt chốc lát, Thời Bất Phàm lạnh nhạt nói: "Tôi nói thích cậu, cậu có giả vờ nghe không? Cậu nói thích tôi cũng là giả à?"

Chân Nguyên Bạch há miệng thở dốc, lại ngậm chặt lại, chóp mũi hồng hồng vô cùng đáng thương, lửa giận của Thời Bất Phàm lại bốc lên, xoay người đi luôn.

Chân Nguyên Bạch chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại quay lại, lạnh lùng nói: "Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại, tôi là người bị hại, tôi muốn hẹn hò với cậu, thì dù là cậu có giả vờ cũng không được nói ra, không thì tôi sẽ đánh cậu, đẩy cậu từ trên dốc cao xuống, giữ chặt đầu cậu hôn cậu đến khóc... Nghe rõ chưa?"

"..." Mặt Chân Nguyên Bạch hơi hơi đỏ lên, không biết là do đang bối rối hay là do cái gì khác, "Cậu, cậu không thể nói chuyện hẳn hoi được à?"

Thời Bất Phàm trầm mặc vài giây, đôi mắt không chớp nhìn cậu, chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Tôi thích cậu."

"Ánh mắt cậu thế là sao hả? Giờ tôi đang nói chuyện rất hẳn hoi đấy! Cậu nghe không hiểu à?"

"... Không phải." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi lừa cậu, sao cậu lại thích tôi chứ?"

Thời Bất Phàm bùng nổ: "Duma biết thế tôi đánh cậu từ lâu cho xong! Có phải cậu thích khóc không hả? Chúng ta giải quyết trong một lần luôn đi? Được chưa?"

Hắn nắm nắm tay đưa đến trước mặt Chân Nguyên Bạch, mang theo cơn gió mạnh làm đau mũi cậu, nước mắt Chân Nguyên Bạch bị hắn dọa trào ra: "Sao, sao cậu lại giận rồi, tôi bảo là cứ từ từ ưm..."

Thời Bất Phàm không kiên nhẫn ngậm lấy bờ môi cậu, cắn một cái, Chân Nguyên Bạch bị đau run run lên, trong miệng đầy vị máu.

Chân Nguyên Bạch nức nở, bị ánh mắt như hổ như sói của hắn nhìn lại cố gắng nuốt nước mắt về: "Sao cậu, sao cậu lại cắn tôi?"

"Đau không?"

"..."

"Giả mà còn biết đau à?" Thời Bất Phàm đứng thẳng người, thấp giọng nói: "Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới tin tôi thật sự thích cậu đấy."

"..." Chân Nguyên Bạch che miệng, như nhận ra điều gì đó, "Cậu muốn để tôi thích cậu sau đó đá tôi à?"

"..."

"Xin lỗi." Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng nói: "Tôi không nghĩ ra, trước kia cậu ghét tôi như thế, sao tự nhiên lại thích tôi được cơ chứ."

"..." Thời Bất Phàm không nói nên lời.

Chân Nguyên Bạch trộm nhìn hắn một cái, bỗng nhấc chân đá hắn một cái.

Mặt Thời Bất Phàm đen xì: "Làm gì thế?!"

"Báo, báo thù." Chân Nguyên Bạch mím môi cắn răng nói: "Không phải cậu thích tôi à, sao lại hung dữ với tôi thế?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.