Nhưng cho dù cậu hỏi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể moi ra họ đã làm giao dịch gì với nhau.
Sau khi về quê, họ hàng thân thích thấy hai anh em bọn họ lại khen ngợi không ngừng, Chân Nguyên Bạch không quen với trường hợp thế này, nên phần lớn thời gian đều ngồi ngốc trong phòng. Trừ bỏ thời gian để ngủ, cậu toàn nói chuyện với Thời Bất Phàm câu được câu không, cậu nằm trên sô pha nhỏ, nghe tiếng mọi người ồn ào náo nhiệt nói chuyện bên ngoài, lại cúi đầu nhìn khung màn hình trò chuyện với Thời Bất Phàm, không tránh được nghĩ đến đối phương đang ở trong ngôi nhà rộng lớn mà quạnh quẽ.
Thời Bất Phàm chưa từng nói với cậu là hắn có về quê hay không, nhưng dựa theo sự hiểu biết của Chân Nguyên Bạch về hắn thì chắc chắn hắn sẽ không về.
Cậu đột nhiên có xúc động muốn đến qua năm mới với Thời Bất Phàm, nhưng lại nghĩ đến việc không thể giải thích với ba mẹ thì lại yên lặng đè nén sự xúc động ấy lại.
Ngày 30 năm đó, nhóm gia đình và nhóm bạn cùng lớp đều vô cùng náo nhiệt, mọi người không ngừng phát lì xì cho nhau, Chân Nguyên Bạch là lớp trưởng, cũng ngoi đầu hòa vào làn sóng ấy, trong nhóm tràn đầy không khí chúc mừng năm mới.
Trong nhóm gia đình, người lớn phát lì xì rất lớn, bọn con nít thì chỉ tranh nhau cướp lì xì chứ không phát.
Chân Nguyên Bạch cũng đột nhiên nhận được tiền lì xì chúc tết của Thời Bất Phàm, lì xì mà hắn phát còn lớn hơn của người lớn nhà cậu nhiều, nhưng Chân Nguyên Bạch lại không dám nhận: "Giờ cậu đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà."
"Về quê à?"
"Không."
Chân Nguyên Bạch hơi siết chặt điện thoại, hơi dừng lại, hỏi: "Ba mẹ cậu về quê chưa?"
"Chưa."
"Ông bà cậu thì sao?"
Thời Bất Phàm hỏi một câu đáp một câu: "Bọn họ đến đây."
Tâm tình Chân Nguyên Bạch tức khắc thoải mái ngay, cậu còn đang sợ Thời Bất Phàm sẽ cô đơn ở nhà một mình ăn tết đấy, cậu gửi cho Thời Bất Phàm một bao lì xì 99 tệ: "Chúc mừng năm mới!"
Ngày trước Chân Nguyên Bạch từng rất thích đón năm mới, dù gì cũng được nhận rất nhiều tiền mừng tuổi, phần lớn số tiền cậu tích góp được đều từ đó mà ra. Nhưng năm nay cậu lại chỉ muốn nhanh chóng về lại thành phố, nếu có thể thì cứ bắt đầu đi học luôn cũng được.
Nhưng dù có muốn thế nào đi chăng nữa, thì vẫn phải ở quê đến khi hết năm mới mới được, đợi đến lúc ba mẹ bắt đầu đi làm, bọn họ cùng nhau về lại thành phố.
Ông bà đưa bọn họ rất nhiều đặc sản để mang về, cả nhà mỗi người ôm một cái túi thật to đi lên tầng, lúc vào thang máy, Chân Bình Tân bỗng nói: "Con hỏi Tiểu Thời xem có thời gian đến đây không để cho nó ít đặc sản đi."
Trong lòng Chân Nguyên Bạch nhảy dựng lên, Chân Ưu Tú nói: "Anh ta có thèm lấy mấy hũ dưa muối hỏng này của bố không đấy?"
Chân Bình Tân trừng mắt liếc cậu nhóc một cái, Tần Anh cười nói: "Đây là quà nhỏ nhưng tình cảm lớn đấy."
Chân Nguyên Bạch mím môi, nghe thấy Chân Bình Tân lại nói: "Tên nhóc con thì biết gì, anh Bất Phàm của con sau này chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu, mới một học kỳ, đã tăng hẳn gần 300 hạng, nếu cứ tiếp tục cố gắng thế này có thể sau này sẽ cùng anh trai con đứng ở vị trí hạng 1 đấy, tên nhóc kia có dũng có mưu, sau này có khi còn có thể giúp đỡ anh trai con nhiều lắm đấy."
Khóe môi Chân Nguyên Bạch cong cong lên, Nghe thấy Chân Ưu Tú khó chịu nói: "Anh ta mà là anh của con à?"
"Tên nhóc con đừng nói chuyện nữa." Chân Bình Tân lại nói với Chân Nguyên Bạch: "Tiện thể con hỏi Tiểu Thời xem, hỏi ba mẹ nó có thời gian rảnh không, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, ba mời khách."
Đến đây thì cả Chân Nguyên Bạch cũng hơi bất ngờ: "Ba tìm chú làm gì?"
"Có chút việc làm ăn ấy mà." Chân Bình Tân nói: "Con đi hỏi Tiểu Thời hộ đi."
Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc, chuyện thế này thì khi nào đến mấy đứa trẻ như họ chứ. Dù gì Chân Bình Tân và Thời Hiến cũng đâu phải không thể nói chuyện nổi với nhau đâu, đã có thể đi đến vị trí này, cũng không thể nào không mở nổi miệng để nói chuyện với người ta về việc làm ăn được, nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, việc làm ăn của ông ba nhà mình cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt phí trong nhà nên Chân Nguyên Bạch vẫn trịnh trọng gật đầu.
Sau khi đem đồ đạc dọn vào nhà xong, việc sắp xếp lại là việc của Tần Anh, Chân Nguyên Bạch rửa sạch tay và thay quần áo xong liền chuẩn bị nói chuyện này với Thời Bất Phàm, trong ánh sáng lấp lóe từ điện thoại, cậu đột nhiên hiểu ra gì đó, sững sờ một lúc, mới bắt đầu đánh chữ: "Ba tôi hỏi ba mẹ cậu có thời gian không, rảnh thì cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, tiện thì cậu tới nhà tôi lấy ít đặc sản ở quê luôn."
Không khí trong Thời gia lúc này cũng không thể gọi là tốt được.
Lúc ăn tết, Lăng Huyên có nói đến rách miệng cũng không thể khuyên Thời Bất Phàm cùng bọn họ về quê ăn tết, cùng đường, bà chỉ đành đưa ba mẹ mình đến nhà. Thái độ của Thời Bất Phàm với ông bà cũng không quá tệ, nhưng cũng không thể nói là tốt được, cơm tất niên hắn cũng không thèm xuống ăn, phải để Lăng Huyên nói nếu không xuống sẽ nhờ ông bà gọi hắn xuống thì hắn mới miễn cưỡng ra ngoài.
Một năm đã trôi qua, mấy ông bà đều rất lưu luyến hắn, họ đương nhiên nhớ cháu trai mình, nhưng từ mấy năm trước sau khi Thời Bất Phàm biết chuyện đã quậy tung nhà một lần, thì họ gần như không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng cho được.
Thời Bất Phàm vừa nhận được tin nhắn, thì một cơn lửa giận vô danh đã bùng lên trong lòng hắn. Hắn phản ứng lại nhanh hơn Chân Nguyên Bạch nhiều, gần như vừa nhìn thấy tin nhắn là hắn đã hiểu ra ngay chuyện là thế nào. Nói chuyện hợp tác chỉ là do hai người lớn đã nói chuyện với nhau trước rồi, ăn cơm cùng nhau chỉ là ngụy trang mà thôi, chỉ là ba mẹ Thời muốn mượn Chân Nguyên Bạch để ép mình chủ động nói chuyện với họ mà thôi.
Vô sỉ.
Nhưng chắc chắn, đây cũng là cơ hội tốt để thúc đẩy mối quan hệ với người nhà họ Chân, Thời Bất Phàm cũng rất khó từ chối.
Hắn vừa tức giận, vừa nhắn tin cho Lăng Huyên, sắc mặt không tốt chút nào.
Lăng Huyên vừa mới tắm xong, đang ngồi nói chuyện với chồng mình, đột nhiên nhận được tin nhắn của con trai, lập tức vui đến gần như muốn nhảy dựng lên. Bà lập tức trả lời: "Được, vậy để ngày mai đi."
Thời Bất Phàm không trả lời.
Thời Hiến hỏi: "Có chuyện gì tốt à?"
"Vừa nãy Phàm Phàm nhắn tin cho em." Lăng Huyên như hiện vật quý mà đưa ông xem, bà và Thời Hiến là đôi vợ chồng kiểu mẫu nhiều năm, rất ít khi cãi nhau, tuy Thời Hiến thường nói không quan tâm đến con trai, nhưng nhìn thấy tin nhắn này vẻ mặt cũng không khỏi hòa hoãn đi, Lăng Huyên lại nhìn cái tin nhắn kia, nhẹ giọng nói: "Hy vọng chúng ta với Phàm Phàm có thể giống Chân gia."
Thời Hiến không muốn phá hỏng tâm trạng của bà, ông có thể nhìn ra được với cái tính cách kia của Thời Bất Phàm thì có khả năng cả đời cũng không được như bà mong muốn.
Chân Nguyên Bạch nhắn tin xong lại cảm thấy chuyện này có thể sẽ gây khó xử cho Thời Bất Phàm, cậu muốn nói thêm vài lời, nhưng lại sợ Thời Bất Phàm biết Lăng Huyên đã nói hết những chuyện đó cho cậu, trong lòng bỗng thấy không biết phải làm sao.
Tân Anh thu dọn đồ đạc xong đi vào, nói: "Mẹ đổi vỏ chăn cho con nha."
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn đứng dậy khỏi giường, Tần Anh vén tay áo lên, lấy vỏ chăn ra, nói: "Lấy hết vỏ chăn ra để mai giặt một thể."
Chân Nguyên Bạch nhìn mẹ mình vô cùng hiền hậu, nhịn không được nói: "Có người không thích con của mình à mẹ?"
Tần Anh hơi sửng sốt, tiện miệng nói: "Làm gì có ai không thích con mình cơ chứ, sao lại hỏi cái này thế?"
"Thì..." Chân Nguyên Bạch ngập ngừng, nói: "Sẽ có người không thích con mình lúc nhỏ, nhưng đến khi lớn rồi lại thích ạ?"
Tần Anh vén tóc bên má, ngồi xuống giường nhìn sang: "Dì Lăng nói cho con biết về việc của Thời Bất Phàm rồi à?"
"Ba mẹ cũng biết à?"
"Có nói một ít." Tần Anh thở dài, nói: "Tên nhóc Phàm Phàm kia là người đáng thương, nhưng dì Lăng của con cũng đáng thương."
"Mẹ cảm thấy dì Lăng đáng thương à?" Chân Nguyên Bạch lập tức nói: "Thời Bất Phàm mới bé xíu xiu, dì ấy nói không cần là không cần cậu ấy, đúng là thật vô tình."
Tần Anh cười lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước mang thai con, mẹ còn suýt thì phá con đi đó."
Chân Nguyên Bạch chưa từng nghĩ đến bản thân mình đã từng trải qua chuyện sinh tử như thế, tức khắc mở to đôi mắt. Tần Anh chậm rãi nói: "Con ấy, đến với mẹ và ba con cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy hai người chúng ta mới kết hôn chưa được một năm, ba con làm ăn buôn bán bị người ta lừa, mẹ khuyên can mãi mới khuyên được ba con về để làm một công việc ổn định, không mơ tưởng đến những thứ xa vời nữa, vậy nên, lúc ấy ba mẹ muốn phát triển sự nghiệp cho tốt trước, mẹ nói với ba con, đợi đến lúc thẻ ngân hàng tích đủ hai trăm vạn, cũng là đủ chi tiêu cho con từ lúc sinh ra đến lúc vào đại học rồi hẵng tính đến việc sinh con. Dù sao nuôi dạy một sinh mệnh bé nhỏ, cũng cần rất nhiều sức lực và thời gian."
Chân Nguyên Bạch vô thức gật đầu, tuy cậu vẫn chưa ra trường nhưng vẫn biết hiện tại ở trường chia ra làm hai loại học sinh được phân chia rõ ràng, có người đang ăn ở trên tiền học bổng gia đình hộ nghèo, cha mẹ tần tật, có người lại có đôi giày cả ba, bốn trăm nghìn. Đến có một gia đình thuộc tầm trung như nhà cậu, một năm cũng phải tiêu rất nhiều tiền, tính ra, việc Tần Anh muốn tích góp đủ tiền rồi mới sinh con thì cũng không có gì sai.
"Nhưng con lại đột nhiên xuất hiện ở trong bụng mẹ." Tần Anh dùng giọng điệu khoa trương nói: "Lúc ấy cả mẹ và ba con đều ngớ người luôn, cũng không biết nên nuôi lớn con ra làm sao, nên ông nội con đã nói, ông con sẽ sẵn lòng chi tiền ra để nuôi dưỡng con, nên ba mẹ mới có thể bình tĩnh lại mà tiếp nhận chuyện ấy."
"Dì Lăng của con lúc ấy trong lòng thấy rất phản cảm nhưng lại bị ba mẹ bắt phải sinh con, đứng về phía lập trường của cô ấy mà nói thì cũng chưa sẵn sàng chịu trách nhiệm với đứa trẻ, giờ thì cô ấy đã sẵn sàng rồi, nhưng con cũng lớn lắm rồi, cô ấy có thể sinh thêm một đứa trẻ khác mà không ngó ngàng gì đến Thời Bất Phàm, nhưng trong lòng cô ấy vẫn không nỡ." Thấy Chân Nguyên Bạch hơi hơi nhăn mày lại, Tần Anh nói: "Mẹ nói như thế không phải là đang thương cô ấy, chỉ là cũng có thể hiểu được cho cô ấy, hiện tại Thời Bất Phàm cũng xa lánh cô ấy suốt, cũng coi như là trả một cái giá lớn cho sự tùy hứng khi còn trẻ."
Chân Nguyên Bạch cúi đầu, cậu đương nhiên vẫn đứng về phía Thời Bất Phàm, càng nghĩ càng thấy Thời Bất Phàm đúng là quá đáng thương. Tần Anh thay ga giường mới cho cậu, ngẩng đầu nói: "Thông Minh à..."
"Đừng có gọi cái tên ấy của con." Cậu ghét cái tên này đã như là phản xạ tự nhiên.
"Nguyên Nguyên." Tần Anh bình tĩnh sửa miệng, nói: "Mẹ muốn nói với con, dù ai có quyết định gì với cuộc đời của mình thì cũng không nên chịu sự chỉ trích của người khác, dì Lăng của con trước kia tùy hứng, cho dù hiện tại đã hối hận, thì cũng không nên bị người khác cười nhạo. Cô ấy muốn làm chuyện gì là việc của cô ấy, hiểu chưa?"
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, giải thích: "Con không nói xấu sau lưng dì ấy đâu."
"Mẹ biết, con với Thời Bất Phàm là bạn bè, không tránh khỏi sẽ đứng về phía lập trường của nó mà nghĩ." Tần Anh ôm chăn đi giặt, xoay người chuẩn bị đi, Chân Nguyên Bạch đột nhiên nhanh chóng gọi: "Mẹ."
Cậu thử nói: "Nếu có một ngày, con làm chuyện gì khiến ba mẹ không thể chấp nhận nổi, ba mẹ có đánh con không?"
Tần Anh lời ít ý nhiều đáp: "Chỉ cần con không làm tổn thương đến người khác thì con có quyền quyết định bất cứ việc gì của cuộc đời con, nhưng đánh bạc nghiện ngập, phạm tội thì không được đâu nha."
Bà còn nói đùa một câu.
Chân Nguyên Bạch lập tức bật cười, cậu ngoan ngoãn tiễn mẹ ra ngoài, nói: "Mẹ vất vả rồi."
"Được rồi, chơi cùng Thời Bất Phàm miệng cũng ngọt sớt rồi đấy."
Nhắc đến Thời Bất Phàm, mắt Chân Nguyên Bạch liền sáng lên: "Mẹ có thích Thời Bất Phàm không?"
"Tiểu Thời tính cách cũng không xấu, con chơi với nó cũng được, chỉ cần giữ vững thành tích là tốt rồi."
Bà đi vào phòng tắm, Chân Nguyên Bạch lập tức cười cong môi, phía đối diện, Chân Ưu Tú ló ra một cái đầu, cậu nhóc lạnh lùng nói một câu về phía phòng tắm: "Vậy nếu mẹ có con gái, mẹ sẽ gả cho anh ta à?"
"Làm mẹ vợ của nó à?" Tần Anh mở máy giặt ra, lắc đầu nói: "Thế thì không được, mẹ không nỡ gả con gái cho nhà giàu đâu."
Chân Nguyên Bạch: "..."
Cậu thu lại nụ cười rạn nứt, dùng sức đóng cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]