***
Được Tống Mặc nhắc nhỏ như thế, Chân Nguyên Bạch cũng chú ý hơn, kìm nén sự lo lắng của bản thân không đi thăm Thời Bất Phàm.
Sau giờ nghỉ trưa, Chân Nguyên Bạch quay lại phòng học, Thời Bất Phàm với khuôn mặt cau có đã đang ngồi trong lớp học rồi.
Hôm nay hắn đã cố ý ăn đồ ăn làm từ đậu nành rồi bảo Diệp Liêm đi nới với Chân Nguyên Bạch, vốn còn nghĩ rằng bạn nhỏ sẽ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng lao đến, tiện thể ôm ôm hôn hôn làm lành với bạn học nhỏ luôn, nhưng kết quả cậu lại chẳng thèm để ý đến mình.
Thời Bất Phàm buồng bực, không phải cậu ấy cũng khá thích mình sao hả?
Hắn gãi gãi má, Chân Nguyên Bạch thì vẫn không chớp mắt nhìn lên bảng, nhưng tay lại lặng lẽ sờ sờ thuốc dị ứng trong tay, do dự không biết có nên đưa cho Thời Bất Phàm không. Nhưng cậu lại cảm thấy có lẽ Thời Bất Phàm đã uống thuốc rồi, tên kia cũng đâu phải kẻ ngốc gì, hơn nữa vết mẩn đỏ nổi trên mặt trông cũng rất xấu, hắn tự luyến như thế chắc cũng không muốn để bản thân xấu xí đi đâu.
Đúng là Thời Bất Phàm đã uống thuốc dị ứng rồi, nhưng viên thuốc kia cũng không thể nào chữa lành vết thương tinh thần của hắn được. Chân Nguyên Bạch thực sự... không thèm để ý đến hắn chút nào cả.
Tâm trạng cảu Thời Bất Phàm vô cùng phức tạp.
Lại hết một ngày chiến tranh lạnh, sau khi Chân Nguyên Bạch lạnh nhạt rời khỏi, Thời Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866369/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.