Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Vốn định thực sự "ưm", cuối cùng Trạm Trinh lại đột nhiên không "ưm" nữa.
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của người trong ngực một lúc lâu mới cứng ngắc nói: "Ngươi, ngươi còn muốn ăn gì nữa không?"
Hàm Sênh mềm giọng đáp: "Ta no rồi."
"Thế... ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Hàm Sênh không muốn lắm. Hắn ăn no nên bắt đầu buồn ngủ, vì thế dứt khoát lắc đầu.
Trạm Trinh thừa dịp Hàm Sênh không để ý, nhẹ nhàng thả đối phương ra, sờ mũi: "Vậy ngươi ngủ một lát đi."
Trạm Trinh bưng nước tới cho Hàm Sênh súc miệng, lại đỡ người kia nằm xuống. Hắn rất muốn phớt lờ câu nói kia, song vẫn không nhịn được vòng lại hỏi: "Có phải hôm nay tâm trạng của ngươi không tốt không?"
Hàm Sênh chớp mắt: "Đâu có, ngươi nấu cơm cho ta, ta rất vui."
Nhìn người cũng thấy biến dạng mà ngươi còn bảo vui.
Trạm Trinh buông màn giường xuống, bảo Hàm Sênh nghỉ ngơi cho tốt còn mình thì đi vòng vòng trong phòng. Mỗi lần lượn lờ, hắn đều ra vẻ lơ đãng nhìn vào trong gương.
Sau vài vòng, hắn không nhịn được đi thẳng về phía chiếc gương đặt ở góc phòng.
Lúc này, Hàm Sênh bỗng vén màn giường lên: "Tướng công."
Trạm Trinh hoảng sợ, lập tức cầm một món trang sức trên bàn, đi tới giường, bảo: "Cô gia đang xem cái này, nhìn rất được."
Hàm Sênh nhìn trang sức trong tay hắn, nói: "Giờ ta phải nghỉ ngơi, không đeo được."
"Ta nói vậy thôi..." Trạm Trinh ấp úng: "Không có ý bảo ngươi đeo. Thế nào, không buồn ngủ à?"
"Nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-bi-ep-lien-hon-voi-thai-tu-dich-quoc/1809436/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.