Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh không rõ nếu Tân Hoàng hậu biết được bí mật của Hàm Sênh thì nàng sẽ cảm thấy ra sao, nhưng hiện giờ tâm trạng của hắn đang vô cùng rối rắm.
Thấy hắn chuẩn bị rời đi theo xe ngựa, Hoàng hậu lại quay sang lườm: "Nàng có tự ngồi xe ngựa được không? Sao ngươi còn không vào đỡ nàng?"
Trạm Trinh nhíu mày, nhấc chân trèo lên xe. Vừa vén màn cửa, hắn liền trông thấy Hàm Sênh đang yếu ớt nghiêng ngả.
Chiếc xe ngựa này vốn được chuẩn bị cho Hàm Sênh, giảm xóc được làm rất cẩn thận, chỗ ngồi còn được kê một lớp đệm dày, nhưng dù vậy, trông hắn vẫn vô cùng khó chịu.
Vẻ mặt lạnh lùng của Trạm Trinh như đột nhiên vỡ nát, trong phút chốc, hốc mắt hắn lại nóng lên.
Hàm Sênh gắng gượng nhìn hắn, Trạm Trinh không nói câu nào, vào xe, vươn tay ôm lấy bả vai của đối phương, để người nọ tựa vào trước ngực mình.
"Tướng công..."
"Câm miệng."
Trạm Trinh lên tiếng, Hàm Sênh ngoan ngoãn ngậm miệng. Hắn khẽ tóm góc áo Trạm Trinh, rũ mi, im lặng dựa vào lồng ngực đối phương, hơi thở vẫn nhẹ như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Hôm nay hắn không thoa phấn thơm, mùi thuốc đông y trên thân khiến người ngửi cũng cảm thấy đắng chát. Trạm Trinh hít nhẹ một hơi, nói: "Ngươi không muốn nói thẳng, nhưng việc ngươi đến đây hôm nay đã chứng tỏ ngươi có tật giật mình."
Hàm Sênh im lặng trong chốc lát. Lúc vào cung, hắn đã sai người đánh xe chạy thật nhanh, khiến mức độ xóc nảy tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-bi-ep-lien-hon-voi-thai-tu-dich-quoc/1809386/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.