Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh ăn mềm không ăn cứng, Hàm Sênh ra lệnh hắn sẽ không nghe, nhưng dỗ dành một chút thì mọi chuyện lập tức êm xuôi cả.
Thấy đối phương đồng ý, Hàm Sênh yên tâm, chuẩn bị đi tìm mảnh vải. Nhưng Trạm Trinh không đợi được, thẳng tay xé vạt áo của mình, lạnh mặt đưa qua. Đôi mắt đen láy của hắn dâng lên vài phần oán giận, như đang trách thê tử mình thật phiền.
Hàm Sênh gấp mảnh vải thành một dải lụa dài, tự tay bịt mắt người kia.
Trạm Trinh ôm chầm lấy Hàm Sênh, không ngừng táy máy tay chân. Hàm Sênh mặc hắn náo loạn hồi lâu, cuối cùng cũng bịt xong mắt hắn, còn bị hắn cầm tay bắt giúp giải tỏa bức bối đang dâng trào dưới thân.
Vất vả lắm mới xong việc, Hàm Sênh mệt mỏi đến gần như mất đi nửa cái mạng. Hắn gượng dậy lau dọn sạch sẽ cho hai người rồi mở miệng nhắc nhở: "Không được nhìn, khi nào ta nói được mới được."
Trạm Trinh còn muốn vươn tay, Hàm Sênh lập tức co chân đá: "Không được náo loạn!"
Có một số việc chính là như vậy, đáng lẽ phải cho nhưng lại nhất quyết không cho, rồi bỗng dưng cho, người nhận sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay được lợi quá nhiều, ôm trong lòng suy nghĩ đó nên Trạm Trinh buông tha cho người nọ.
Hàm Sênh mặc lại áo, vươn tay vuốt mái tóc dài rồi mới lên tiếng: "Được rồi."
Trạm Trinh kéo khăn bịt mắt xuống. Hàm Sênh quay sang, nói: "Ta muốn ngủ một lát."
"Lại ngủ?"
"Ta mệt."
Hai má Hàm Sênh ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-bi-ep-lien-hon-voi-thai-tu-dich-quoc/1809369/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.