Lâm Tri Hạ đang bận bịu với đơn làm ăn lớn nhất trong ngày của mình: giúp mọi người trong tiệm net mua cơm tối.
Tổng cộng có ba cái giỏ, một cái trước xe và hai cái hai bên xe, bên trong đựng chừng hai mươi hộp cơm, mỗi phần có thể kiếm lời được năm mao tiền.
Lâm Tri Hạ một mình nặng nề đạp xe, thuần thục tránh hố trên đường đi, vui vẻ phi như bay dưới ánh tà dương.
Khi đi ngang qua con phố nhỏ nhà Thịnh Lãng, Lâm Tri Hạ vô thức liếc nhìn một cái.
Một chiếc xe ô tô màu xám đang đỗ dưới tầng nhà hắn, người nào đó đang bị khiêng lên xe.
Cái tên Thịnh Lãng này thật sự rất dễ để nhận diện, tay chân mảnh khảnh không giống ai, tóc tai bù xù, mặt trắng như tuyết. Ấy vậy, cái người lúc nào cũng khỏe như vâm nọ hiện tại tựa hồ đang hôn mê.
Anh ta bị ốm sao?
Một người đàn ông đặt Thịnh Lãng vào ghế sau rồi đứng lên, để lộ khuôn mặt nhã nhặn đeo kính của mình.
Trong đầu Lâm Tri Hạ kêu vang một tiếng.
Người đàn ông đeo kính lo lắng nhìn xung quanh, không để ý tới Lâm Tri Hạ đang trốn sau biển quảng cáo. Y chào hỏi Thịnh Quảng Toàn, đoạn ngồi vào ghế và lái xe đi.
Lâm Tri Hạ nhìn đống cơm hộp bên trong giỏ, quay sang trông chiếc xe nhanh chóng đi xa dần, rồi lại nghía mấy hộp cơm.
"Trời ạ! Thịnh Lãng, anh đúng là chỉ giỏi gây tai họa!"
Cậu giậm bàn đạp thật mạnh, đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-troi-moi-biet-ha-dai/2737756/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.