Đại hội thể dục thể thao hôm đó, Trương Giang Giang cố ý mang máy ảnh theo, lúc xếp hàng gã chụp, lúc Quý Khâm Dương nhảy cao gã chụp, ngay cả lúc Tề Phi kết thúc lượt chạy 1500 mét nằm bẹp trên đất, trông chẳng khác nào con chó đang thè lưỡi gã cũng chụp nốt.
“…” Tề Phi nhìn ống kính gần như dán chặt trên mặt mình, giận dữ hét, “Trương Giang Giang cậu chụp cái con khỉ! Còn không mau kéo ông dậy!”
Trương Giang Giang vươn tay: “Biết rồi biết rồi.” Gã đảo mặt một vòng quanh sân, “Tạ Mạnh đâu?”
Tề Phi vặn nắp chai nước khoáng đổ lên đầu mình: “Tham gia tổ nhảy cao số 2, Quý Khâm Dương cũng không thèm ngó ngàng tôi mà đi cổ vũ cậu ấy rồi!”
“Quá là điều bình thường luôn.” Trương Giang Giang an ủi gã, “Chỉ nghe người nay cười, nào hay người xưa khóc[1].”
[1] Một câu trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ.
Tề Phi: “…”
Ở sân nhảy cao bên kia, Tạ Mạnh đang khởi động, Quý Khâm Dương đứng cạnh cậu. So với những người khác quần đùi áo ngắn võ trang đầy đủ thì hoàn toàn đối lập, Tạ Mạnh chỉ đơn giản mặc quần dài áo sơ mi, Quý Khâm Dương hai tay nhét trong túi cùng cậu chuyện phiếm.
Lúc Tạ Mạnh chuẩn bị ra sân, Trương Giang Giang lôi Tề Phi tới cổ vũ cậu.
“Tạ Mạnh!” Trương Giang Giang gân cổ hô to, “Cố lên!!!”
Tạ Mạnh nghe thấy, quay đầu lại vẫy tay, Quý Khâm Dương đột nhiên giữ chặt lấy cậu.
“?” Tạ Mạnh cúi đầu, mới phát hiện dây giầy mình bị tuột, cậu còn chưa kịp khom lưng buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-qua/209845/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.