Sau khi tỉnh lại, Quý Khâm Dương vừa cúi đầu liền nhìn thấy Tạ Mạnh đang ngủ trong lòng mình. Hắn nhìn một lát, không động đậy, chỉ hôn khẽ lên trán đối phương.
Tạ Mạnh ngủ vốn không sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Quý Khâm Dương.
“Ngủ thêm lát nữa đi.” Quý Khâm Dương ôm cậu.
Tạ Mạnh vươn tay vuốt mặt hắn, đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Em lấy tai nghe về rồi.”
“…” Quý Khâm Dương sửng sốt một giây, ngay cả quần cũng không kịp mặc liền nhảy xuống giường, lúc trở lại cầm trong tay không phải tai nghe, mà là hộp quà khi trước từng tặng Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Em mở ra rồi à?”
Tạ Mạnh không trả lời, Quý Khâm Dương lẩm bẩm một câu: “Bỏ đi, mở ra cũng chẳng sao.”
Hắn mở hộp, từ bên trong lấy nhẫn ra, nắm chặt tay Tạ Mạnh.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Anh nắm chặt quá.”
Quý Khâm Dương chăm chú cực kì, cúi đầu đeo nhẫn cho cậu: “Vì muốn bắt em giam lại mà.”
Tạ Mạnh tiếp tục im lặng, cậu nhìn Quý Khâm Dương đeo nhẫn lên ngón tay mình, sau đó dịu dàng mà chân thành đặt nụ hôn lên trên.
“Tròn mười năm hạnh phúc.” Quý Khâm Dương ngẩng đầu, khoé mắt hắn hơi đỏ, ánh nhìn chăm chú đặt trên gương mặt Tạ Mạnh.
“Cho dù qua đi bao nhiêu cái mười năm nữa.” Hắn cười nói, “Anh vẫn yêu em.”
Từ sau khi ban nhạc giải tán, Quý Khâm Dương tương đương với được nghỉ dài hạn. Tạ Mạnh thì phải đi làm, vừa mới thăng chức quản lí nên bận rộn cực kì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-qua/1216552/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.