Ba ngày sau, ở phòng làm việc đã bị dọn trống không của mình, Quý Khâm Dương được chạm mặt cái người mà Bánh Quy gọi là chú, Lý Phương Hà. Đối phương thấy hắn cũng coi như lịch sự, nói vài câu khách sáo, mới vào chủ đề chính.
“Hiện tại trong nước, phát triển ban nhạc rất không có triển vọng gì.” Lý Phương Hà châm cho mình điếu thuốc, lúc đưa cho Quý Khâm Dương bị từ chối, y cũng không để ý, hít vài hơi mới nói tiếp, “Tiền Mạch có đủ điều kiện solo, cậu nếu đồng ý thì cũng có thể sáng tác riêng cho cậu ấy… Có một cụm từ như thế mà, gọi là gì nhỉ, nhà sản xuất vàng?”
Quý Khâm Dương biểu tình lạnh nhạt, hắn nghe đối phương ba hoa chích choè nửa ngày, mới từ tốn lên tiếng: “Phong cách của tôi Tiền Mạch không thể khống chế toàn bộ được, về việc cậu ta solo tôi cũng không có ý kiến gì, chẳng qua làm gì thì cũng phải bàn bạc trước, hợp đồng năm năm vẫn còn mấy tháng nữa, có phải cậu ta nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Ông chú của Bánh Quy cười cười: “Hợp đồng? Hợp đồng nào cơ?”
Quý Khâm Dương sững sờ, hắn khẽ nhíu mày, mới giật mình cảm giác có điều gì đó không đúng: “Ông có ý gì?”
Gương mặt Lý Phương Hà giăng đầy ý cười, y mở ngăn kéo lấy ra hai văn bản, một là hợp đồng Quý Khâm Dương kí với ban nhạc năm năm về trước, một là hợp đồng mới toanh Quý Khâm Dương hoàn toàn chưa từng thấy qua.
“Nói thật, công ti chúng tôi, hiệu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-qua/1216550/quyen-2-chuong-44.html