Bệnh tình của Cao Tân vừa khá lên đủ để có thể lên máy bay được thì đã bị chuyển đến một trung tâm trị liệu nổi tiếng, nơi đó cách trường học cũ của cậu và Cát Vi Dân không xa, qua ba con phố rẽ vào là tới. Đây là ý của Cao Tân, dù sao đây cũng là nơi cậu sinh ra và lớn lên hơn hai mươi mấy năm, thời tiết dễ chịu, hơn nữa ở đây cũng có nhiều mối quan hệ, có thể liên lạc với những bác sĩ danh tiếng.
Cát Vi Dân lúc biết mẹ Cao Tân sẽ tự mình đến đây đón cậu thì trở nên lo lắng vô cùng. Đây không chỉ là giống như một câu nói đùa đơn giản Trình Hiểu Lâm hay nói là “con dâu xấu cũng phải ra mắt mẹ chồng”. Một người phụ nữ, một mình ngậm đắng nuốt cay bươn chải nuôi một đứa con trai, nếu bây giờ biết được đứa con bảo bối của mình vì một đứa con trai thần hồn phách lạc, thậm chí chia tay rồi còn làm một cặp nhẫn đeo vào, không phải người đó thì không cưới, cuối cùng còn thay người kia đỡ trần nhà rơi xuống mà suýt nữa đánh mất mạng nhỏ của mình, cậu nghĩ xem nếu người phụ nữ ấy gặp người con trai kia thì sẽ thế nào? Cát Vi Dân có thể khẳng định, ít nhất nếu là mẹ Cát thì chắc chắn là sẽ cầm dao chém chết người kia.
Đáng tiếc lên một bước cũng chết mà lùi một bước cũng chết, một đao kia là không cách nào tránh khỏi. Lúc mẹ Cao Tân tới Cát Vi Dân kiếm cớ trốn ra ngoài, sau đó mang tâm tình sẵn sàng anh dũng hy sinh mà ngồi trên băng ghế đá ngoài phòng bệnh chờ một đao kia của mẹ Cao Tân.
Khi cửa kẹt một tiếng mở ra, Cát Vi Dân nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp khí chất cao quý, dung nhan không khác mấy với lần gặp mặt ngoài cửa phòng bệnh năm cậu lớp 11, thế là Cát Vi Dân vốn đang sợ sệt lại càng run rẩy dữ dội hơn trước khí thế cường đại của mẹ Cao Tân. Ngoài ý muốn là mẹ Cao Tân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu mội cái, hỏi.
“Con là Cát Vi Dân?”
Cát Vi Dân kích động gật đầu như giã tỏi.
“Thủ tục xuất viện xong rồi?”
Cát Vi Dân càng dùng sức gật đầu, mẹ Cao nhẹ nhàng nói tiếp.
Mẹ Cao chắc là bị dáng vẻ quẫn bách của cậu chọc, nhịn không được mỉm cười, nói.
“Thằng nhóc này, lúc trước gặp con rõ ràng khôn lanh hơn thằng ngốc Cao Tân nhiều, sao giờ cũng lại thành ngốc như thế rồi. Người trong nhà của con chắc cũng đang lo lắng, con không theo chúng ta trở về ở lại đây làm gì hả? Dì mua vé máy bay rồi, mau thu dọn rồi cùng đi thôi.”
Cát Vi Dân mãi đến lúc tay mang hai túi hành lý theo giường bệnh của Cao Tân lên máy bay vẫn còn cảm thấy lâng lâng như vừa trúng xổ số mườn vạn, đây có nghĩa là… không trách cứ mình?
Trình Hiểu Lâm ghé sát tai cậu thì thầm.
“Dì Cao là người đã trải sự đời, sớm đã nhìn ra. Lúc trước khi anh trai nói với dì chuyện của hai người thì dì đã nói, anh trai không muốn kết hôn dì cũng không ép, miễn cưỡng lấy người mình không yêu có khi lại càng tệ hơn, cứ nhìn ba em thì biết. Nhưng dì nói, chỉ cho anh em 5 năm, nếu muốn đem anh quay lại, hai người phải cố gắng sống bên nhau cả đời, còn nếu trong lúc đó có chuyện gì phải nhờ đến dì thì anh trai phải quên anh đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống chính mình. Tóm lại cần phải có một người nào đó, nếu sau 5 năm anh trai vẫn còn bộ dạng dở sống dở chết kia thì chuyện anh ở với ai sẽ do dì định đoạt.”
Cát Vi Dân nhìn bên kia máy bay, mẹ Cao đang nhẹ nhàng chỉnh chăn cho Cao Tân. Lúc trước nghe Cao Tân kể về mẹ mình là một nữ cường nhân trong công việc, không có thời gian bầu bạn cùng cậu, bây giờ gặp mặt thì thấy dì cũng chỉ là một người mẹ rất yêu thương con mình mà thôi. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Cát Vi Dân, bà đứng lên đi sang bên này, cùng Cát Vi Dân nhìn biển mây trùng trùng điệp điệp ngoài cửa sổ, rồi thở một hơi.
“Thật ra, dì vẫn luôn hy vọng con trai dì có thể tìm một cô gái bình thường, có một gia đình hạnh phúc.”
Cát Vi Dân có chút bất an cúi đầu, mẹ Cao lại thở dài.
Dường như nhớ đến chuyện gì, mẹ Cao dõi mắt nhìn về phía xa một hồi, mới xoay đầu lại, nói với Cát Vi Dân.
“Cho nên nếu hai đứa vẫn còn yêu nhau thì hãy bỏ qua những chuyện ngày trước mà quay lại với nhau đi. Đừng để như dì và ba nó, xa cách nhiều năm cùng oán hận chồng chất, cho dù vẫn còn yêu cũng không thể ở bên nhau được, đến lúc đó mới thấy hối hận.”
Cát Vi Dân theo bản năng sờ sờ trong túi quần, trong đó có một chiếc nhẫn bạc khắc “G&G”, để bên nhau ghép thành hình trái tim. Cậu như tuyên thệ mà nắm chặt chiếc nhẫn, nói.
“Dì yên tâm, con thật sự yêu cậu ấy. Con sẽ không bỏ cậu ấy đi.”
Cao Tân vẫn đang ngủ, Trình Hiểu Lâm ngồi bên cạnh nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, thấp giọng nói.
“Nói với dì làm gì, có bản lĩnh anh đợi lúc anh trai tỉnh rồi nói đi.”
Cát Vi Dân nhìn quả đầu rối tung trên gối ở góc kia, nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]