🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng mưa rơi tí tách chưa có vẻ gì là sắp tạnh, Cát Vi Dân vén màn chòi nghỉ nhìn phía ngoài, những chỗ đất trũng nước đã bắt đầu đọng lại thành vũng, vô số dòng nước nhỏ chảy lan tràn trên mặt đất. Sau khi được cứu viện đưa đến điểm tị nạn tạm thời ở ngoại ô, Cát Vi Dân mới biết họ đã trải qua một tai họa thảm khốc đến thế nào, toàn bộ thị trấn nhỏ đã hoàn toàn trở thành phế tích. Đường lên thành phố bị chặn, vẫn còn đang khẩn cấp khơi thông, những nạn nhân cứu được từ tâm động đất chỉ có thể sắp xếp chữa trị ở các trạm xá trạm thời là những túp lều mới dựng đơn sơ, thuốc men và thiết bị y khoa đều không đủ, chỉ có thể xử lý cơ bản, đợi đường xá được khơi thông thì đưa đến bệnh viện thành phố kế bên chữa trị.

Những nạn nhân nằm chung chỗ với cậu đều thê thảm hơn rất nhiều, đứt tay đứt chân, thậm chí có người còn bị nát cả một bên mặt, rất ít người sống sót, ngẫm lại thì Cát Vi Dân bọn họ cũng còn may mắn, nghe những nhân viên cứu trợ mấy ngày nay thường xuyên lui tới khu phế tích và khu chữa bệnh nói, Cát Vi Dân và Cao Tân là hai người duy nhất sống sót trong khu trung tâm mua sắm đó. Trong lều cả đêm không ngớt tiếng rên thống khổ của những người bị thương nặng, Cát Vi Dân ban đầu sợ họ đánh thức Cao Tân, về sau lại sợ ầm ĩ Cao Tân không tỉnh dậy được.

Cao Tân đã hôn mê ba ngày.

Khoảnh khắc Cao Tân ngã vào người mình Cát Vi Dân lại vô cùng trấn tĩnh. Cậu bình tĩnh giúp cứu viện nâng Cao Tân cả người đầy máu và đất cát nâng lên cán, bình tĩnh từ chối ý định của nhân viên chăm sóc khuyên cậu qua một bên nghỉ ngơi, túc trực bên người Cao Tân, bình tĩnh nghe bác sĩ giải thích đơn giản về thương tích trên người Cao Tân. Dường như có chút sợ hãi, nhưng ngược lại cậu cũng không sợ gì nữa. Dù sao chính Cao Tân đã hứa với cậu, sẽ kiên trì đến cùng.

Người kia tuy rằng khùng khùng điên điên, nhưng chưa từng nuốt lời. Cậu ấy nói trời sập xuống sẽ chống đỡ, thế là thật sự đỡ thay mình, cậu ấy nói cả đời chỉ yêu một người, thật sự chỉ có một người trong lòng. Cát Vi Dân nhớ tới những lời lộn xộn Cao Tân nói với cậu lúc bị nhốt trong phế tích, cảm thấy mình thật quá ngu ngốc. Nếu lúc trước cậu chịu nghe cậu ấy nói, không nổi hứng bất ngờ đi đến đây thì đã không xảy ra chuyện gì. Nếu may mắn vượt qua được, chờ cậu ấy tỉnh lại, cậu nhất định đem nợ nần giữa cả hai tính toán rõ ràng.

Cát Vi Dân buông màn, đi đến bên cạnh giường bệnh nhỏ hẹp đơn sơ. Cao Tân nằm úp sấp, khăn mặt đắp trên lưng bị nước mủ thấm đến chuyển vàng. Cát Vi Dân đưa tay sờ sờ trán cậu, có lẽ là do miệng vết thương bị nhiễm trùng nên vẫn không hạ sốt. Cao Tân giữa cơn hôn mê còn nhíu nhíu mi, có vẻ rất khó chịu, nhưng vẫn im lặng không rên tiếng nào. Cát Vi Dân cúi xuống vắt một cái khăn ướt đắp lên trán cậu, lấy khăn đắp trên lưng ra, nơi đó một đống huyết nhục lẫn lộn, Cát Vi Dân thật cẩn thận cầm một chiếc khăn khác lau nước mủ đi, sau đó tìm khăn lớn hai ngày trước đổi xong phơi trên đầu giường, có vẻ đã khô rồi, đem đổi cho khăn đắp đã bẩn.

Bác sĩ nói xương bả vai trai Cao Tân vỡ nát, hơn nữa phần xương vỡ có đâm vào nội tạng hay không, ngoài ra còn thương tổn chỗ nào nữa không thì phải đợi đưa đến bệnh viện kiểm tra chi tiết mới biết đượcc. Hai ngày trước trực thăng cứu viện bay đến, đem những người bị thương nặng đưa đi, Cát Vi Dân cùng người nhà những nạn nhân khác liều mạng muốn dành một chỗ trong danh ngạch, nếu đánh nhau có thể giải quyết được thì cậu có lẽ đã dốc hết sinh mệnh ra chiến đấu. Cát Vi Dân không có tâm tình dư thừa để thông cảm cho người khác, cậu gần như gào vỡ phổi với bác sĩ.

“Những người khác còn khí lực nằm trên giường rên rỉ kêu la, ông mẹ nó không thấy cậu ấy đã hôn mê bất tỉnh luôn rồi sao?”

Nhưng bác sĩ cuối cùng vẫn quyết định để Cao Tân lại, Cát Vi Dân tức điên đến nỗi thiếu chút nữa đá vài cước vào chiếc trực thăng chướng mắt kia.

Mà mấy ngày nay trời lại đổ mưa, tốc độ khơi thông đường bị chậm lại, Cát Vi Dân chỉ biết qùy bên cạnh Cao Tân, hết lần này đến lần khác nói bên tai cậu.

“Nhanh thôi, sắp được rồi, cậu cố thêm một chút.”

Khẽ cắn môi, hung dữ nói.

“Cậu không phải sợ tớ bỏ đi sao? Yên tâm, nếu cậu dám đến Địa ngục bán muối, tớ nhất định theo bên cạnh đếm tiền.”

Cũng không biết Cao Tân có nghe thấy hay không, mày vẫn nhíu chặt, nhưng Cát Vi Dân cảm thấy một bên khóe miệng cậu như có như không nhếch lên một chút.

~*~*~*~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.