🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Cát Vi Dân xài gần hết số tiền 300 nguyên nhận từ hội diễn văn nghệ tết nguyên đán ra thì đã sắp sang đầu hạ. Ngoài cửa sổ tiếng ve râm ran, trong kí túc xá tiếng muỗi ong ong. Tình cảnh khốn khổ hồi mùa xuân của Cát Vi Dân đã được cải thiện hữu hiệu, thường thì chưa đến sáu giờ đã bị tiếng chim ríu rít đánh thức. Nhưng cậu vẫn quen thói nhắm mắt nằm trên giường, sau khi Cao Tân ở giường dưới rời giường rồi thì sẽ hơi trở người, sau đó là tiếng nước rửa mặt cố hết sức nhẹ nhàng của cậu ấy, tiếng vang lách tách nho nhỏ không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy an tâm, Cát Vi Dân nghe tiếng kéo cửa “cạch cạch”, sẽ lại mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi Cao Tân mang bữa sáng quay về kí túc xá đánh thức cậu dậy.

Nếu tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục thì thầy thể dục thường sẽ cho tan học sớm một chút, học sinh có thể đến nhà ăn sớm để tìm được chỗ ngồi tốt, tránh đoàn người lúc cao điểm. Cát Vi Dân và Cao Tân những lúc thế này đã tập thành ăn ý, đến phiên ai có tiết thứ 5 là tiết thể dục thì sẽ mang luôn cả cà men của người kia, lấy đủ phần ăn cho cả hai rồi chờ người kia tan học. Mỗi khi Cao Tân tự tung tự tác lấy đầy cà men của cả hai toàn đồ ăn cậu thích rồi còn bắt Cát Vi Dân đổi qua đổi lại, khiến cho trong cà men Cát Vi Dân chỉ còn một đống năm bảy loại rau thì Cát Vi Dân cũng không chút khách khí mà gắp hết mấy món mình thích vào trong cà men Cao Tân, sau đó trong lúc ăn cơm lại gắp chúng vào bát mình. Dạ dày của Cao Tân giống như trăm cái túi không đáy, cái gì cũng có thể nhét vào được, cho dù Cát Vi Dân đưa món nào cậu cũng ăn đến ngon lành, tính ra thì Cát Vi Dân lại bi thảm hơn, vốn đã bị mẹ Cát nuông chiều thành có chút kén ăn, gặp phải những lúc Cao Tân nhất thời hứng khởi thích thú mấy món nhìn có vẻ kì quái, Cát Vi Dân cũng chỉ biết lấy quyền cước mà diễn tả sự phẫn nộ của mình.

Chạng vạng sau khi tan học hai người cũng có những chỗ mới để đến. Thời tiết nóng dần, cả hai không còn lưu luyến những nồi lẩu niêu đất và bún gạo ở các phố lớn ngõ nhỏ nữa, bắt đầu liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ ở các tiệm đá bào, từ đá bào que nhỏ đến dĩa kem thuyền khổng lồ, bất diệc nhạc hồ.

Sáng, chiều rồi đến tối, thời gian cứ như thế mà từng ngày từng ngày trôi qua. Kì thật phần lớn thời gian đều dành hết vào việc học tập nhàm chán, thời gian hai người ở cùng nhau tính ra cũng chỉ khoảng 2 tiếng, Nhưng chỉ có 2 tiếng này, Cát Vi Dân mới cảm thấy cuộc sống sẽ không như lúc thường nữa, dùng một từ để hình dung, chính là thoải mái, là sự thoải mái khi nằm duỗi người lười biếng dưới trời xanh mây trắng đầy mãn nguyện.

Buổi chiều đầu hạ, sau khi đá xong một trận bóng thì Cát Vi Dân mang cả người đầy mồ hôi quay về kí túc xá tắm rửa, Cao Tân có việc phải trở về lớp một lúc. Dòng nước lạnh lẽo xối vào người kích thích cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, Cát Vi Dân đang sung sướng tắm rửa, chợt nghe tiếng Cao Tân đã trở về đang chào hỏi mấy bạn cùng phòng.

“Tớ về rồi đây. Ai đang tắm trong đó vậy?”

“Tiểu Cát.”

Cao Tân cao giọng gọi.

“Tiểu Cát, cậu gần xong chưa?”

Cát Vi Dân cũng lớn tiếng đáp lại, “Tớ vừa vào.”

Cao Tân cách vách cửa thở dài.

“Tớ còn định tắm một cái trước khi đi tự học buổi tối, xem ra không kịp rồi.”

Có cậu bạn nói.

“Cậu vào tắm cùng Tiểu Cát cũng được mà.”

Phòng kí túc xá ở trường Cát Vi Dân là sáu người một phòng, chỉ có một nhà vệ sinh, thời gian có thể tắm chỉ có nửa tiếng từ sau khi ăn cơm tối đến trước giờ tự học, và mười lăm phút sau khi tự học về đến lúc tắt đèn, rõ ràng không đủ để chia nhau, vì thế nên dù chuyện hai người cùng tắm cũng không phải là thường xuyên, nhưng ít nhiều cũng có lúc phát sinh.

Cao Tân do dự một chút, nói.

“Không được tốt lắm đâu.”

Bạn bè bên ngoài cười mắng.

“Có phải cậu không đó, bình thường hay đùa hai cậu có gian tình cậu cứ tưởng thật sao. Đều là đàn ông cả, có gì phải ngượng ngùng chứ, vào đi.”

Cao Tân cũng cười, giải thích nói.

“Tớ là sợ Tiểu Cát ngại thôi.”

Cát Vi Dân cách vách cửa ồn ào.

“Đi chết đi, lăn vào đây.”

Bên ngoài binh lách cách bang náo lộn một hồi, Cao Tân la to “Tớ vào đây” rồi đẩy cửa phòng tắm.

Cát Vi Dân đầu đang một đống bọt xà phòng, nghe được tiếng cửa phòng tắm mở lẫn tiếng múc nước, cũng không để ý gì mấy, tiếp tục nhắm mắt chà xát cả người, vừa chà vừa hỏi.

“Lớp các cậu tối nay phải học bù đúng không?”

Cao Tân không trả lời, trong phòng tắm nho nhỏ, chỉ nghe tiếng Cát Vi Dân xoa sữa tắm loạt xoạt cùng tiếng hít thở ồ ồ dồn dập, im lặng đến hơi bất thường. Cát Vi Dân có chút kì quái hỏi.

“Cao Tân?”

Cao Tân từ thanh âm đến ngữ điệu đều có chút mất tự nhiên, Cát Vi Dân nghe cậu vội vàng nói, “Để sau khi hết giờ tự học tớ tắm cũng được!” liền “rầm” đóng sập cửa nhà tắm.

Cát Vi Dân sau khi xối sạch xà bông trên người mới mở to mắt, nhìn chậu tắm của Cao Tân vẫn để trong nhà tắm, cảm thấy có chút khó hiểu lạ kì, tim lại bỗng nhiên đập nhanh đến khiến người ta hốt hoảng.

~*~*~*~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.