Sau khi bộc lộ được tâm tình thì Cát Vi Dân mới phát hiện, sống cùng Cao Tân là một điều thật sự rất thoải mái.
Cao Tân kì thật là một người vô cùng đơn giản, không có kiểu thận trọng nhanh nhạy cúi người luồn lách, thích hay không thích đều thể hiện rõ ràng, cũng hy vọng đối phương có thể biểu đạt rõ ràng ra.
Cát Vi Dân có thể chỉ thẳng vào đầu cậu ta nói rằng, “Kiểu tóc của cậu rất khó coi”, cậu ta tuyệt đối sẽ không giận, chỉ là sẽ nhăn mặt chun chun cái mũi thẳng, bày ra bộ dáng buồn rầu mà nói rằng,
“Không thể nào, thợ cắt tóc còn nói đây là kiểu tóc mới thịnh hành trong năm nay mà!”
Cát Vi Dân cũng có thể khinh thường mà nói cậu ta biết rằng,
“Thay áo thun khác đi, mấy đứa con gái đều đang cười cậu đó!”
Phía sau có không ít nữ sinh che miệng cười trộm hình Ultraman trên lưng cậu, Cao Tân nghe xong vẫn không tức giận, nhưng cũng chẳng có ý định thay ra, tới tuần sau vẫn phi thường ngoan cố mà mặc cái áo thun đó, miệng oán giận đầy bất mãn.
“Sao chẳng có ai có mắt thẩm mĩ bình thường nhỉ? Kì thật cái áo này cũng không tệ mà, đúng không?”
Cát Vi Dân đành phải cho cậu ta một nụ cười ba phải sao cũng được gì cũng xong.
*đây là cái sự “cũng không tệ mà” của bạn Tân*
Sự đơn giản của Cao Tân có đôi khi cũng khiến người khác phải đau đầu, cậu ta muốn đối phương phải thể hiện rõ ràng thích hay không thích, nói cách khác là cậu ta nghe không hiểu những lời từ chối khéo của người khác, thể hiện ra ngoài chính là tính tình bá đạo không thèm nói lí lẽ.
Cao Tân lần đầu tiên mời Cát Vi Dân đi ăn, là nói thế này.
“Tớ thiếu tiền cậu lâu như vậy, mời cậu ăn cơm để cảm ơn là chuyện đương nhiên rồi. Tối nay cậu rảnh không?”
Cát Vi Dân lúc ấy trong lòng thầm oán: nguyên lai cậu vẫn biết tự giác sao, vừa không phải không có tiếc hận mà nói.
“Hôm nay lớp tớ phải học tăng tiết đến 5 rưỡi mới xong.”
Ngụ ý là thời gian tan học quá muộn, không kịp đi ăn cơm ngoài. Trường học có gác cổng, toàn bộ học sinh ở trọ phải trở về phòng học trước 7 giờ để tự học.
Cao Tân thản nhiên gật đầu, vừa tìm di động trong cặp.
“Xem ra phải đặt chỗ trước.”
“Chắc chắn là không kịp đâu!” Ra khỏi trường rồi còn phải bắt xe bus, tìm chỗ, tính xem ăn cái gì… Từ từ, chẳng phải bọn họ định đi mấy chỗ như McDonal hay Kentucky sao, mấy chỗ đó từ khi nào cung cấp dịch vụ đặt chỗ trước vậy?
Cát Vi Dân có chút dự cảm không lành mà hỏi cậu ta.
“Cậu rốt cuộc là định đi đâu?”
Cao Tân nói ra tên một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng.
“Không cần đến mấy chỗ cao cấp đó a, thật ra…” Chọn đại một cửa hàng thức ăn nhanh nào đó là được, câu sau Cát Vi Dân không có cơ hội nói ra, bởi vì Cao Tân bắt đầu có chút hoang mang mà hỏi cậu.
“Chẳng lẽ cậu không thích cơm Tây?”
“…Cũng không hẳn.” Cát gia vẫn luôn phủng cậu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, nhưng dù sao chỉ là giai cấp công nhân, thu nhập có hạn, tiền tiêu vặt trong tay Cát Vi Dân sau khi ứng phó với các khoản chi hàng ngày, cũng chỉ đủ mua một bộ sách hay CD, lâu lâu đi ra ngoài ăn vài món thức ăn nhanh cải thiện bữa cơm một chút, không dư dả đến mức có thể nghĩ đến chuyện thích hay ghét nhà hàng cơm Tây.
“Hay là cậu thích đồ ăn Trung Quốc, vậy chúng ta đến ăn quán ăn gia đình trên đường XX là được, bất quá bây giờ mới đặt chỗ thì không biết có kịp hay không…”
“Thật sự không cần. Chúng ta chỉ cần…” ra ngoài ăn hamburger với khoai tây chiên là tốt rồi. Cát Vi Dân hữu khí vô lực mà bắt đầu thanh minh, đáng tiếc là hoàn toàn chẳng thể vào tai đương sự.
“Ha ha, tớ biết cậu vẫn thích cơm Tây hơn mà! Vậy bây giờ tớ đặt chỗ, chiều nay 5h40 ở cổng trường ha.” Cao Tân vừa cầm điện thoại một bên tai vừa ra dấu chữ V với cậu.
V cái đầu cậu á! Cậu có biết ăn bữa cơm ở đó tốn bao nhiêu không hả! Cậu không đau thịt tớ cũng đau lòng a! Làm như mình là Đạo Minh Tự ấy cái đồ bại gia tử nhà cậu! Cát Vi Dân rất muốn cầm ghế dựa kí túc xá lên đập đầu cậu ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]