🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ nhà Cát Vi Dân đến trường thì nói gần cũng không gần, xa cũng không xa, ngồi xe bus nửa tiếng, đạp xe thì chừng 40 phút. Sau một năm chịu đựng cuộc sống trong xe bus xóc nảy xe đạp bụi mịt mù, Cát Vi Dân vào ngày nghỉ hè cuối cùng trình đơn xin vào kí túc xá.

Trước ngày khai giảng lớp 11 một ngày, Cát Vi Dân cự tuyệt sự hỗ trợ của cha Cát mẹ Cát Cát lão gia, tự mình trên lưng mang túi đồ bự chảng hì hục đi vào kí túc xá trường. Nhận chìa khóa xong đẩy cửa đi vào, kí túc xá chẳng có ai, ba cái giường hai tầng thì có năm cái đã trải chăn nệm, chỉ còn một cái chưa.

Cát Vi Dân vụng về leo lên, vừa gian nan trải ra giường vừa nghĩ, không biết bạn cùng phòng là người thế nào? Có sống chung được không? Bình thường thì trường sắp xếp cho những bạn cùng lớp sẽ ở cùng phòng trong kí túc xá, nhưng Cát Vi Dân giữa chừng mới làm đơn xin, phòng nam của lớp mình trong kí túc xá chẳng còn giường trống, đành phải chuyển sang phòng của lớp bên cạnh. Ngoại trừ Ban Hoa có vẻ ngoài giống Lâm Tâm Như, những người lớp bên cạnh Cát Vi Dân một người cũng không quen. Sau này phải cùng năm người xa lạ sống chung một mái nhà, cái nệm chết tiệt dịch lên dịch xuống trải không được, sau một tiếng xa gia đình, Cát Vi Dân bắt đầu nhớ nhà.

Lúc cậu đang cầm ra giường ngồi trên nệm rầu rĩ, cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, một nam sinh dáng người cao cao trên lưng vác túi lớn đi tới. Cậu nam sinh cao cao quăng túi lớn lên cái giường phía dưới cậu, lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cũng không có vẻ kinh ngạc lắm, gật gật đầu nói.

“Cậu là người ở lớp kế bên đến ở đúng không?”

Cát Vi Dân ngồi trên giường gật gật đầu. Cậu kia liếc mắt nhìn nhìn bàn tay đang nắm tấm ra của cậu một cái, xoa xoa thắt lưng.

“Không biết trải ra giường phải không? Tớ giúp cậu.”

Cậu nam sinh rất cao, chỉ đứng dưới giường vẫn có thể với tới giường Cát Vi Dân. Cát Vi Dân đứng bên cạnh nhìn cậu ta duỗi hai cánh tay dài cầm lấy tấm ra, vừa đánh giá cậu ta. Là một cậu khá điển trai, gương mặt hoạt bát sóng mũi thẳng, đặc biệt là khuôn mặt sạch sẽ, không có mấy cái mụn trứng cá lồi lõm của tuổi dậy thì mà nam sinh thường có. Cát Vi Dân trong lòng vừa cho một điểm không tệ cho cậu bạn cùng phòng mình sắp sớm chiều sống chung 2 năm này, cậu bạn kia đã phủi phủi tay nói.

“Xong rồi.”

Thấy Cát Vi Dân tặng cho mình ánh mắt đầy kinh nhạc, cậu nam sinh cao cao đắc ý nhếch miệng cười.

“Ha ha, không cần sùng bái tớ như thế. Lúc tớ vừa đến kí túc xá ở thì cũng giống cậu thôi, phát sầu với mấy cái chăn đệm này. Nhưng mà trải qua một năm rèn luyện rồi, tự nhiên sẽ luyện ra, trải ra giường so với năm ngoái cũng ra hình thù hơn rồi.”

Cát Vi Dân dở khóc dở cười nhìn chiếc giường kia chăn đệm xiêu vẹo loạn thất bát tao không hơn gì mình, im lặng căng thẳng một góc được cậu bạn trải ra bị cuộn lại, tặng cậu ta một nụ cười thành tâm vẻ không sao.

“Cảm ơn cậu.”

“Ha ha, sau này là anh em một nhà, khách sáo với tớ làm gì.” Cậu nam sinh quay đầu định sang soạn túi lớn của mình, dường như chợt nhớ ra chuyện gì mà vỗ vỗ đầu.

“Ây da, sao lại quên mất chứ.” Quay đầu nhìn Cát Vi Dân, “Cái này, cậu có ba mươi đồng không?”

Cát Vi Dân vừa tìm ví rút ra ba tờ tiền giấy, vừa nghĩ thầm, cậu bạn này quả thật quá dạn dĩ nha, mới gặp mặt đã muốn mượn tiền mình, còn hỏi tự nhiên như vậy. Cậu đưa tiền đến, cậu bạn cao cao nói tiếng cảm ơn, lại nói.

“Lần sau trả cậu ha!”

Sau đó hấp tấp chạy ra ngoài.

Giữa trưa cậu nam sinh cao cao vẫn chưa trở về, mặt khác bốn bạn cùng phòng còn lại đã lục tục đến, ai cũng thân thiện chào hỏi Cát Vi Dân, nói có gì cần giúp đỡ cứ việc tìm tụi này. Sự thân thiện này còn ẩn ẩn mang theo chút câu nệ xã giao, mấy chàng trai cười cười thật khách khí, giống như khi muốn để lại ấn tượng mình là học sinh ngoan trong lòng giáo viên chủ nhiệm mới. Cát Vi Dân bị bốn cậu bạn vây quanh nói chuyện phiếm, nhớ tới cái cậu cao cao lúc sáng, vừa quen biết đã như thân nhau tám đời, nhịn không được trong lòng trộm cười.

Cậu cao cao đến tối mới quay về kí túc xá, vừa vào đã bị chọc.

“Cao Tân, lại tới chỗ nào gặp người yêu đó?”

Cát Vi Dân thế mới biết cậu ta tên là Cao Tân. Cao Tân cũng không giận, quẳng túi xách lên giường, bước đến chỗ cậu bạn vừa hỏi, gương lên khóe miệng thành nụ cười đến lười biếng, khuôn mặt điển trai lại càng thêm vẻ tà ác, vươn một ngón tay nâng cằm cậu kia lên.

“Bé cưng, ghen tị sao…”

“Chết tiệt! Tởm chết cậu đi!”

Ngoại trừ Cát Vi Dân, mấy nam sinh còn lại đều lấy gối đập cậu ta, phòng kí túc xá nho nhỏ đùa giỡn đến hết ngày. Cát Vi Dân giữa một tràng hi hi ha ha cũng ngây ngô cười theo, chút u sầu vì nhớ nhà lúc sáng vừa nổi lên đã biến mất chẳng còn một chút.

~*~*~*~

Chiều nay học chính trị đầu năm, trong cơn mơ màng vật vờ cứ nghe cái gì dân giàu nước mạnh, lại nghĩ thành dân nghèo nước ngập =)) mà cũng đúng quá đi mà 8->

Buồn ngủ buồn ngủ buồn ngủ (:|

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.