"Em say rồi."
Trong phòng khách yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn vang lên câu nói thản nhiên ấy của Cố Cảnh. Sau đó hắn xoay người, đưa lưng về phía Lục Hòa, từng bước ổn định đi thẳng về phòng mình.
Lục Hòa ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa. Đôi mắt đột nhiên nóng lên. Đợi đến khi bóng lưng cao lớn của Cố Cảnh biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại. Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, lăn dọc theo gò má. Khi mở mắt ra lần nữa, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi, nhưng ánh mắt cậu đã kiên định khác thường.
Say ư?
Ly rượu kia rõ ràng chính hắn đã đổi đi, hắn so với bản thân cậu còn hiểu rõ hơn, vậy mà lại viện cớ để lảng tránh.
Nhưng không sao. Cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hòa tỉnh dậy, chỉnh trang xong rồi đi ra phòng khách. Quả nhiên, Cố Cảnh đã không còn giống với trước kia, ngồi chờ sẵn cùng ăn sáng nữa.
Cũng may là tối qua cậu đã nếm qua sự lạnh nhạt ấy, nên phản ứng hiện tại cũng không quá lớn. Dưới sự chăm sóc của dì Phỉ, Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc ăn hết bữa sáng.
Trở lại công ty, vừa bước vào văn phòng giám đốc, theo thói quen cậu lập tức nhìn về bàn làm việc của sếp. Nở nụ cười chào hỏi, đối phương chỉ hờ hững đáp lại một tiếng. Hai người rất ăn ý mà không hề nhắc lại chuyện tối qua.
Lục Hòa vốn định thu hồi lại ánh mắt, nhưng thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-cap-tren-nuoi-duong-tieu-thieu-gia-sau-do-tu-minh-be-cong/4683375/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.