Lục Hòa vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt hoàn toàn không che giấu được vẻ kháng cự.
"Lại đây." Cố Cảnh bình thản gọi hai tiếng.
Lục Hòa bĩu môi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cố Cảnh đem bát cháo kê vừa mới nấu xong đẩy đến trước mặt cậu, giọng nhàn nhạt: "Cái này tốt cho dạ dày, ăn chút đi."
Lục Hòa nhìn bát cháo màu vàng cam kia, càng nhìn càng thấy nuốt không vô, giọng c** nh* hẳn lại: "Em..... buổi sáng không có hứng ăn....."
Cố Cảnh nhàn nhạt nói: "Đừng làm nũng, chuyện này không được thương lượng."
Lục Hòa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Cố tổng, em thật sự không muốn ăn mà....."
Cố Cảnh ngắt lời, giọng trầm thấp: "Muốn tôi đút cho không?"
Lục Hòa: "....."
Biết có nói thêm cũng vô ích, Lục Hòa đành ngoan ngoãn bưng bát cháo lên.
Cháo gạo kê mềm mịn, mang theo hương thơm đặc trưng của ngũ cốc, khi đưa vào miệng có thể cảm nhận được hương vị tinh tế, dịu nhẹ. Nếu đổi lại là ai đang đói bụng mà ăn vào lúc này, nhất định sẽ cảm thấy rất thích.
Nếu là bình thường đói bụng, Lục Hòa cũng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ tiếc lúc này, cậu thật sự thấy ăn một miếng đã no, nuốt thêm một ngụm cũng không trôi nổi.
Miễn cưỡng múc được vài thìa, Lục Hòa liền buông bát xuống.
Chén cháo nhỏ kia, Lục Hòa mới ăn được hai thìa, Cố Cảnh đã liếc mắt nhìn qua. Ngay trước khi cậu kịp mở miệng than vãn, Cố Cảnh đã thản nhiên lên tiếng: "Ăn hết."
Lục Hòa: "......"
Cậu còn định tiếp tục năn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-cap-tren-nuoi-duong-tieu-thieu-gia-sau-do-tu-minh-be-cong/4683343/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.