Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua bức rèm mỏng, len lỏi vào trong phòng, hòa cùng tiếng chuông báo thức vang lên đều đều. Trên chiếc giường kia, một cái cục bông nho nhỏ cuộn tròn trong chăn khẽ cử động, chậm rãi thò đầu ra.
Mái tóc mềm rối xù dính lên mặt, đôi mắt còn chưa kịp mở hẳn, cả người chỉ lười biếng lắc lư cái đầu ở mép giường, biên độ nhỏ đến đáng thương.
Mãi đến khi chiếc đồng hồ báo thức thứ hai vang lên, Lục Hòa mới miễn cưỡng thu lại cơn buồn ngủ, gắng gượng ngồi dậy, lần mò đi tìm quần áo để thay.
Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi phần. Lục Hòa mở cửa phòng bước ra, vừa vặn ngửi thấy một làn hương thơm dìu dịu phảng phất trong không khí. Theo mùi hương dẫn đường, cậu chậm rãi bước tới phòng ăn, liền nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng phong phú.
Cậu ngó quanh một vòng, nhưng lại chẳng thấy ai ở cạnh bàn ăn.
Đang lúc Lục Hòa còn đang nghi hoặc, một người phụ nữ dáng người thon thả, mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Bà ấy khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hậu dịu dàng, khóe mắt mang theo vài nếp nhăn thân thiết. Nhìn thấy cậu, bà mỉm cười nói:
"Có phải cháu là Lục tiểu thiếu gia không?"
Lục Hòa gật đầu đáp lại, lễ phép nói: "A di, buổi sáng tốt lành."
Người phụ nữ kia mỉm cười hiền hậu, đáp: "Gọi ta là dì Phỉ là được, Cố tổng nhà các con cũng gọi ta như vậy."
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-cap-tren-nuoi-duong-tieu-thieu-gia-sau-do-tu-minh-be-cong/4683333/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.