Chương trước
Chương sau
"Ể, người anh em mày nhìn bên đó xem, người kia có phải Từ Duệ không? Cậu ta cũng tham gia nhóm này à? Xui xẻo ghê."

Không cần Bình Tử chỉ, Tống Thiên Trạch đã sớm nhìn thấy thằng ngu kia rồi.

Người này cũng thật thú vị, rõ ràng không phải đại thần gì, xếp hạng chuyên ngành bao giờ cũng giữ vị trí lão nhị vạn năm, vậy mà cả ngày cứ khoác lác với bên ngoài bản thân trâu bò lắm, làm như cậu ta mới là hạng nhất không bằng, thực tế lại lén lút gửi tặng quà cho giảng viên, không chỉ một lần hãm hại bạn học, ngay cả việc nhìn lén đề thi cũng từng làm qua.

Càng buồn nôn hơn là, mỗi ngày tên này đều suy nghĩ xem nên làm thế nào để quấy rối mấy nữ sinh xinh đẹp.

Hiện tại thằng ngu này đang ép người đẹp đối diện mình uống rượu.

"Thật ngại quá Từ Duệ, tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống hai ngụm đã đủ lắm rồi, không thể uống thêm nữa đâu..."

"Ai da đừng làm cụt hứng vậy chứ Tiểu Huệ, hôm nay mọi người đều vui vẻ, uống hết cốc này nha? Nhanh nào nhanh nào."

Sắc mặt của nữ sinh gọi là Tiểu Huệ đã rất khó coi, "Tôi thật sự không thể uống nổi nữa, thật xin lỗi..."

"Ép nữ sinh uống rượu, mày có còn là đàn ông không Từ Duệ."

Từ Duệ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái bản mặt khiêu khích của Tống Thiên Trạch, vẻ mặt cậu ta nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Tống Thiên Trạch cầm lấy cốc rượu của người đẹp trước mắt đổ đầy cốc của mình, "Người đẹp, cậu sang bên kia ngồi đi. Việc uống rượu này vẫn nên để đám nam sinh giải quyết với nhau mới thú vị, đúng không nào Từ Duệ."

Tiểu Huệ như nhìn thấy chúa cứu thế liền vội vã đứng dậy nói lời cảm ơn với Tống Thiên Trạch, sau đó kéo bạn thân đến chỗ khác ngồi.

Từ Duệ ngay lập tức cảm thấy mất hứng, xụ mặt xuống, "Mày...Tống Thiên Trạch, mày làm gì thế? Liên quan gì đến mày?"

"Tao đã nhìn thấy, vậy thì có liên quan đến tao." Tống Thiên Trạch ngồi xuống đối diện cậu ta, bày tỏ thái độ khiêu khích đến cùng, "Loại thủ đoạn trêu chọc con gái nhà lành này thật sự rất tanh tưởi và nhàm chán đấy, mày biết không?"

"Tống Thiên Trạch!"

"Làm sao, bộ tao nói sai gì hả? Mày cho rằng chút tâm tư dơ bẩn đó của có thể giấu giếm được ai? Thật sự nghĩ rằng bản thân rất ngầu à?"

Bên cạnh còn có vài bạn học cùng chuyên ngành, vẻ mặt Từ Duệ đã sắp không thể nhịn nổi nữa.

Họ Tống này ngay cả một bậc thang cũng không thèm cho cậu ta.

"Muốn uống với tao à? Được thôi Tống Thiên Trạch, vậy tới so một chút đi. Chúng ta chơi một trò chơi thế nào?"

"Được, mày muốn so gì, tao sẽ theo tới cùng. Tao muốn cho mày biết, bất kể là ở phương diện nào mày cũng không thắng nổi tao."

"Tao khuyên mày bớt huênh hoang sớm đi Tống đại thần, hôm nay chúng ta không so ba cái kỹ thuật cứng ngắc khô khan kia nữa, đều đã là người trưởng thành bước một chân vào xã hội rồi, chúng ta so tửu lượng đi. Phục vụ, lên rượu!"

Từ Duệ ngay lập tức bảo người cầm lên 10 chai rượu mới, lại cho người đẩy đến hai hàng cốc rỗng, trận thế đó ngay lập tức thu hút toàn bộ bạn học trong cộng đồng trái tim yêu thương tò mò vây xem.

Lạc Hàn không hề hay biết tình huống giữa hai người họ, cậu nhìn thấy bọn họ đột nhiên đứng lên đối mặt nhau, sau đó Tống Thiên Trạch khui liên tiếp mấy chai rượu, bắt đầu rót từ cốc thứ nhất về sau, một đường lưu loát rót đến cốc cuối cùng.

Từ Duệ cũng theo đó rót đầy 10 cái cốc rượu rỗng của mình, hai người đồng thời nâng cốc thứ nhất lên.

"Tổng cộng 5 chai rượu lớn, chỉ cần cạn sạch mười cốc phải tự giác rót đầy tiếp, ai uống hết năm chai trước thì người đó thắng, người thắng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với người thua, mày nói xem, mày muốn nói lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"

Tống Thiên Trạch hừ nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên, "Đương nhiên là địa mạo hiểm, tao thích theo đuổi kích thích."

Trong lòng Lạc Hàn nảy sinh nghi hoặc đối với câu nói này.

Cũng không biết vị đại tiên nào chơi một vòng tàu lượn siêu tốc xuống liền nôn lên nôn xuống nhỉ, lại còn ở đây không biết xấu hổ mà to tiếng bảo thích theo đuổi kích thích?

Bình Tử vừa nhìn đống rượu kia liền bị dọa cho tái mặt vội vã túm lấy cánh tay Tống Thiên Trạch, "Tao nói này người anh em, đừng đùa chứ, uống hết đống đó mày xác định dạ dày mày chịu nổi không? Chúng ta vẫn nên đi..."

Tống Thiên Trạch căn bản không thèm nghe cậu ta, tháo mũ xuống ném cho cậu ta, "Cầm lấy."

"Mẹ nó, mày thôi đi, vẫn nên đi..."

Chỉ cần Tống Thiên Trạch hắn hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì, ai mà khuyên nổi hắn, tên ngu Từ Duệ kia ấn chế độ tính thời gian trên điện thoại, cả hai bắt đầu phát điên liều mạng uống rượu.

Phương thức uống rượu giữa đàn ông với nhau vừa đơn giản lại thô bạo, cốc này nối tiếp cốc kia, thời gian dừng lại cũng không quá hai giây.

Lạc Hàn càng lúc càng cảm thấy không đúng, cậu chen qua đám đông huyên náo tìm được Bình Tử, "Cái kia, cậu, cậu là bạn của Tống Thiên Trạch đúng không?"

Bình Tử quét mắt nhìn trên dưới cậu một lần, gật đầu lia lịa, "Ách...cậu là Lạc Hàn nhỉ? Tôi tên Bình Tử."

"Chào cậu," Lạc Hàn không có quá nhiều tâm tư để chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Uầy, tên đối diện Tống Thiên Trạch là Từ Duệ, chính là cái thằng ngu luôn luôn đối nghịch với cậu ta trong khoa bọn tôi, thứ gì cũng muốn phân cao thấp với Tống Thiên Trạch, vừa rồi chắc lại dùng phép khích tướng gì đó kích thích Tống Thiên Trạch rồi, uống cả đống rượu như thế."

"Uống như vậy...có ổn không? Nồng độ cồn của đống rượu đó hình như không thấp đâu?"

"Cậu cũng biết đấy, dù có khuyên ngăn thì nó thèm nghe sao? Tôi đã bảo với nó bao nhiêu lần là đừng thèm chấp thằng ngu kia rồi, tôi thật sự không còn cách nào khác."

20 phút sau.

"Kém tao...hai giây, khụ khụ, Tống, Tống Thiên Trạch, mày thua rồi."

Vừa đảo mắt, hai người đã uống say khướt.

Tống Thiên Trạch cuối cùng vẫn là đánh giá quá cao tửu lượng của mình, lúc hắn không biết mình đã nốc đến cốc thứ bao nhiêu thì hắn đã bắt đầu hoa mắt chóng mắt, không phân biệt rõ đông tây nam bắc nữa rồi.

Hắn loạng chòa loạng choạng đỡ tường, mới miễn cưỡng chống đỡ bản thân đứng vững, "Mày nói xem, mày muốn...tao làm gì?"

Từ Duệ bên kia cũng phải cần hai người đỡ mới đứng vững nổi, "Tao nghe nói...khụ khụ, chẳng phải mày ghét gay nhất sao? Vậy tao muốn mày, đi hôn một nam sinh ngay tại đây."

Bình Tử rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, chỉ vào Từ Duệ hét lớn: "Từ Duệ! Đi em gái mày! Đủ rồi đó, đừng có mà quá đáng!"

"Quá đáng? Rất quá đáng sao?" Từ Duệ say khướt trừng mắt, căn bản không nhìn ra người đang hét vào mặt mình đứng ở đâu, chỉ có thể dùng tay quơ quơ loạn xạ, "Ha ha ha, sao nào họ Tống kia, mày không dám hử? Đại mạo hiểm cũng là...tự bản thân mày chọn, lẽ nào mày...chơi không nổi?"

"Tao nói cho mày biết...Tống Thiên Trạch tao mới không giống mày. Ông đây chơi được, cũng...thua được."

Đám nam sinh có mặt tại hiện trường đều thay mình lau một vệt mồ hôi.

Còn có một đám không thẳng lắm ném ánh mắt mong đợi về phía hắn.

Tống Thiên Trạch quét mắt nhìn đám nam sinh đang ngồi ở đây một cái.

Bảo hắn hôn môi những nam sinh này, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn nôn rồi.

Thế nhưng hắn có dục vọng thắng thua, có lòng tự trọng, hắn biết phải làm sao?

Lạc Hàn thật sự không thể nhìn nổi nữa, cậu túm lấy mũ trong tay Bình Tử bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Tống Thiên Trạch đi về phía cửa, "Cậu đừng làm loạn với bọn họ nữa, mau theo tôi về."

Tuy hiện tại đầu óc Tống Thiên Trạch rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn chút ý thức và lý trí còn sót lại.

Mùi thơm hoa cỏ quen thuộc này nói cho hắn biết, người đang kéo hắn là Lạc Hàn.

Lạc Hàn vừa đi được vài bước liền khó hiểu bị kéo trở về.

"Cậu mẹ nó đừng có giật lùi nữa coi, mau theo tôi về..."

Tiếp đó, Lạc Hàn cảm nhận được một bên môi nóng rực –

Cậu bị Tống Thiên Trạch hôn lên khóe môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.