Vì sao lại không buồn nôn? Lẽ ra phải buồn nôn mới đúng!
Cậu ta là gay! Gay ghê tởm! Gay chết tiệt! Tỉnh táo lại đi Tống Thiên Trạch!
"Phía trước là trạm công viên trò chơi Trường Thanh, mời các vị hành khách chuẩn bị xuống trạm."
Cửa vừa mở ra, Tống Thiên Trạch liền dẫn đầu bước ra từ trong dòng người luân chuyển, kết quả vì dáng người quá cao, đầu 'bang' một tiếng đụng phải khung cửa, còn bị ba người kia cười nhạo nửa ngày.
Trường Thanh cuối tuần vô cùng náo nhiệt.
Đâu đâu cũng là trẻ nhỏ.
Hoặc là mẹ mang theo con nhỏ đến, hoặc là ba và mẹ cùng nhau đưa con nhỏ đến.
Trong tay trẻ nhỏ còn cầm theo một cây kẹo bông gòn, cả miệng đều dính đầy đường.
Tống Thiên Trạch đột nhiên nhớ tới mình lúc ba tuổi.
Ba mẹ dẫn theo hắn và chị cùng đến công viên trò chơi chơi, khi đó hai chị em hắn cũng mỗi người cầm một cây kẹo bông gòn thế này.
Chỉ là sau khi mẹ ly hôn rời khỏi nhà, hắn cũng chưa từng đến công viên trò chơi thêm lần nào nữa.
Hắn không nhớ hắn đã đứng đây phát ngốc bao lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã không nhìn thấy bóng dáng ba người kia đâu nữa.
Hắn móc điện thoại ra nhìn một cái, Lạc Hàn đã gọi cho hắn rất nhiều cuộc, còn gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho hắn.
[Búp bê Lạc: Tống Thiên Trạch cậu đâu rồi? Sao vừa chớp mắt một cái đã không thấy người đâu vậy?]
[Búp bê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-ban-cung-phong-bi-my-nhan-thu-gay-roi/2400795/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.