Lạc Hàn mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, cậu và bạn bè đang chơi đùa trên bãi cỏ, nhưng rất nhanh trời lại mưa như trút nước, ngay sau đó tất cả bạn bè của cậu đều biến mất. Cậu vừa quay đầu lại, bên cạnh đột ngột xuất hiện một bóng đen, tiếp đó cậu liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch cầm dao đâm thẳng vào tim mình.
“A –”
Lạc Hàn hét lên một tiếng, giật mình bật dậy từ trên giường, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa hết kinh hãi.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Phù, may quá.
Sau khi trải qua một phen kinh hãi không thôi, cậu đã tự hỏi bản thân nhiều lần, cậu thật sự muốn liều mạng tiếp tục đối đầu với họ Tống kia ư? Cho đến bây giờ, đáp án của cậu vẫn rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không dao động.
Nếu không chịu đựng nổi thì tập quen dần là được, đều là đàn ông con trai cả, ai sợ ai, cứ việc nhào tới đi, đứa nào cúi đầu trước thì mẹ nó là thằng cháu trai.
“Cậu tỉnh rồi?”
Thoáng thấy bóng đen cầm dao trong mơ, Lạc Hàn theo bản năng lùi về sau tránh né.
Tống Thiên Trạch bởi vì lo lắng nửa đêm Lạc Hàn lại lên cơn sốt nên cả đêm đều không thể chợp mắt. Hôm sau, hắn phá lệ dậy sớm một bữa, chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là ra ngoài mua bữa sáng, chuyện thứ hai là pha thuốc hạ sốt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-ban-cung-phong-bi-my-nhan-thu-gay-roi/2400791/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.