Chương trước
Chương sau
Kể từ sau chuyện ở gian phòng nhỏ lần trước, Tống Thiên Trạch làm gì cũng thấy không thoải mái, làm gì cũng dễ dàng thất thần, sơ hở tí là hình ảnh đêm hôm đó lại bật ra trong đầu hắn.

Cái quần gì thế này? Dựa vào cái gì mà chỉ mỗi hắn là ngày ngày bồn chồn không yên? Còn kẻ gây họa thì sao? Chỉ bởi vì ngủ say đến mất ý thức mà ngày ngày trải qua như không có chuyện gì, điều này công bằng sao? Không công bằng chút nào hết!

“Lạc Hàn chết tiệt……” Hắn nằm bò lên bàn lầm bầm, không để ý đến Bình Tử đã gọi mình nửa ngày.

“Đừng gọi tao nữa coi, phiền vãi.”

“Ai muốn gọi mày, là giảng viên gọi mày đó!”

“Tống Thiên Trạch! Đứng dậy!”

Tống Thiên Trạch lúc này mới giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, cái dáng vẻ tay chân luống cuống vì bị giáo viên gọi kia khiến hắn nhất thời cảm thấy như mình quay về thời cấp ba.

Hết cách rồi, dù là cấp hai cấp ba hay đại học, hắn mãi mãi vẫn là đứa học trò khiến thầy cô giáo đau đầu nhất, đồng thời cũng là đứa học trò tâm đắc nhất của các thầy cô, bất kỳ một giáo viên nào đối với hắn cũng chỉ có bốn chữ: Vừa yêu vừa hận.

Trong mắt các bạn học, tuy hắn tính tình kém, thế nhưng với giá trị nhan sắc cao, vóc người đẹp, IQ vượt trội, căn bản không cần nỗ lực gì nhiều cũng có thể ung dung đạt được danh hiệu cấp đại thần.

“Nào, hãy nói cho mọi người đáp án mà em tính ra.”

Đừng nói là đáp án, ngay cả câu nào hắn còn không biết nữa là, hắn cúi đầu lật sách tìm kiếm một hồi, có chút xấu hổ đối diện với ánh mắt của giảng viên: “Thưa thầy, hình như em mang nhầm sách mất rồi.”

Các bạn học cười phá lên.

Giảng viên cạn lời đẩy đẩy mắt kính, “Đã lên đại học rồi, lòng tự trọng cũng đã lớn hơn trước, thầy cũng không tiện bảo em ra ngoài đứng chịu phạt, đó là cách làm của các giáo viên cấp ba. Dù sao thì em mang theo sách môn nào thì cứ học môn đó đi, thầy không quản nổi em nữa.”

“Không sao đâu thầy, em ra ngoài đứng chịu phạt, xin thầy hãy bớt giận.”

“Được rồi được rồi, em ngồi xuống đi, thời gian nửa tiếng còn lại cho mọi người xem phim điện ảnh tình yêu kinh điển một chút để xả hơi một nhé.”

Các bạn học trong lớp đều hưng phấn hẳn lên.

“Phắc, thầy giáo thầy quả là thiên sứ của đời em!”



“Tiết học này thật cmn tuyệt vời, tao muốn nhiệt liệt đề cử cho tất cả các đàn em của bọn mình!”

Thầy giáo tắt hết đèn trong phòng học, mọi người nhao nhao yên tĩnh xuống xem phim.

“Bộ phim này chả phúc hậu gì cho cam, nam nữ chính rải đường từ đầu phim đến tận cuối phim, thấy mà ghét.” Bình Tử khoác vai Tống Thiên Trạch, dí đầu vào bả vai hắn, “Ai da, anh trai Thiên Trạch thân yêu ơi, lúc nào thì người ta mới có thể yêu đương ngọt ngào đây!”

Tống Thiên Trạch một mặt ghét bỏ đẩy đầu cậu ta ra, “Thằng nhóc thúi, đừng có ở đây buồn nôn với cha mày nữa có được không, tao nói này mày có phải gay không đó? Nếu phải thì kịp thời tránh xa ông đây một chút, vai của ông ai cũng có thể dựa vào chắc?”

Bình Tử: “Ố mài gót! Anh trai Thiên Trạch vậy mà đã phát hiện ra sự thật em vẫn luôn ái mộ anh ư, em đúng là đáng chết mà! Hu hu hu!”

Hai người nháo nhào một hồi, lực chú ý không hẹn mà cùng quay trở lại bộ phim.

Nam nữ chính trong phim đã tiến triển đến giai đoạn yêu nhau sâu đậm, đang trao nhau cái hôn nồng cháy dưới sự chứng kiến của biết bao khán giả truyền hình.

Tâm tư của Tống Thiên Trạch ngay lập tức bị kéo về gian phòng nhỏ đêm hôm đó.

“Á á á hôn rồi hôn rồi kìa bây ơi!”

“Ôi cái tiến độ này, tao thài đây!”

Âm thanh huyên náo chung quanh càng lúc càng lớn, Tống Thiên Trạch cũng càng lúc càng buồn bực.

“Ồn vcl.” Hắn xách áo khoác lên rời khỏi chỗ ngồi, đeo tai nghe lên, móc trong túi ra một thanh singum cho vào miệng, “Bỏ đi, tao vẫn nên ra ngoài đứng chịu phạt thì tốt hơn.”

Nói xong liền men theo một đường đi đến bên ngoài cửa lớp học hóng gió.

Bên ngoài lớp học không nhiều tạp âm như vậy, chỉ có âm thanh gió thổi cỏ lay nhè nhẹ trong không khí. Gió vừa vào thu rõ ràng mát mẻ, Tống Thiên Trạch đang mặc quần đùi áo ngắn tay không khỏi rùng mình vài cái.

Vấn đề khi đó của Lý Hàng hắn vẫn chưa trả lời xong, nửa câu hỏi sau chính là cảm giác hôn môi như thế nào.

Cảm giác đó rốt cuộc như thế nào? Dù sao cũng đang rảnh rỗi đứng không cũng nhàm chán, hắn liền nhịn không được hồi tưởng lại một chút.

Xúc cảm môi chạm môi hẳn là rất……mềm? Còn có chun chút……vị ngọt?

Tên nhóc kia trước đó đã ăn kẹo sao? Vì sao môi lại có vị ngọt thế? Nhưng mà vị ngọt đó cũng không giống với vị ngọt của kẹo, vị ngọt đó rất nhàn nhạt dễ chịu……lẽ nào bản thân cậu vốn đã mang theo vị ngọt?

Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được mà liếm môi một cái.

“Má!” Trong giây phút đó hắn như bị cái gì đó nặng nề giáng cho một kích, bắt đầu tức tối tự mắng mình: “Mày vậy mà còn hồi tưởng lại dư vị đó?! Mau mau về rửa miệng ngay cho tao!”

Quá vô lý.

Thật sự quá vô lý rồi.

Đều trách thằng nhóc Lạc Hàn kia.

Bản thân làm ra chuyện gì cũng không biết, để lại một mình hắn buồn bực mấy ngày nay, hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này.

Hắn cảm thấy cả đời chưa từng chịu qua loại khuất nhục thế này, không đòi lại hết thảy không giống tác phong của Tống Thiên Trạch hắn.



Nói tóm lại, hắn tuyệt đối sẽ không để Lạc Hàn gây chuyện xong rồi phủi mông bỏ đi.

Vào một tối nào đó Tống Thiên Trạch trong lúc vô tình đã liếc nhìn thời khóa biểu trên bàn Lạc Hàn, lúc này hẳn là cậu không có tiết, cho nên hắn quyết định đến siêu thị nhỏ mua một chai nước khoáng rồi trở về ký túc xá, chuẩn bị tìm người tính sổ.

Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa mở cửa liền nhìn thấy cậu lại đang tô tô vẽ vẽ, một dáng vẻ không biết trời trăng mây gió gì sất, hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng mở cửa.

“Cốc cốc –” Tống Thiên Trạch bước đến bên cạnh cậu gõ gõ bàn học của cậu hai cái, “Này, đừng vẽ nữa.”

“Gì đây, cậu lại muốn làm gì nữa hả Tống Thiên Trạch?”

Lạc Hàn bực nhất là khi cậu đang vẽ lại có người đến cắt ngang cảm xúc của cậu, bởi vì linh cảm đối với cậu mà nói rất khó bắt gặp được, là thứ cực kỳ dễ bị thế giới bên ngoài mang đi một cách tàn nhẫn, mà linh cảm thoáng qua trong chốc lát thường có thể mang đến cho cậu những kinh hỉ ngoài mong đợi.

Thế nhưng linh cảm vừa lóe lên trong thoáng chốc kia đã bị tiếng gõ bàn của tên nào đó tàn nhẫn phá vỡ.

Lạc Hàn cau mày ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Cậu thật sự không muốn để tôi sống yên ổn vài ngày hả?”

Tống Thiên Trạch cũng nóng nảy theo, một đấm nện lên khoảng trống trên giấy vẽ cậu, tay còn lại chống lên mép ghế của cậu, “Tôi còn muốn hỏi cậu đó Lạc Hàn, rốt cuộc là ai không muốn để ai yên ổn hả?”

“Sao lại thành tôi không để cậu yên ổn rồi?! Chẳng phải cậu luôn là cái đứa trêu chọc tôi đủ kiểu sao? Hả?”

“Cậu……” Tống Thiên Trạch buộc bản thân phải bình ổn lại cảm xúc của mình, chậm rãi đứng thẳng eo lên, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Ha ha, đại hotboy của chúng ta từ khi nào muốn nói chuyện với loại gay chết tiệt như tôi mà cần phải báo trước vậy? Thật buồn cười, vậy tôi cũng không thể không rửa tai lắng nghe nha. Được rồi, ngài nói đi.”

Tống Thiên Trạch cố nén phẫn nộ vì bị cậu âm dương quái khí, hắn tận lực duy trì ngữ điệu như bình thường nói: “Cậu, cậu còn nhớ chuyện xảy ra trong gian phòng nhỏ ngày đó không."

Lạc Hàn không ngờ tới hắn lại nhắc đến chuyện này, dứt khoát muốn làm rõ chuyện đã phiền nhiễu cậu mấy ngày nay: “Vậy phiền ngài đây mau nói cho tôi biết, tiện dân thật sự vô dụng, không nhớ nổi những chuyện xảy ra sau khi ngủ quên mất.”

……

Lạc Hàn cầm bình thủy lên, rót chút nước ấm vào cốc giữ nhiệt, uống một ngụm lớn.

“Được, tôi cũng không phải người nhân từ độ lượng gì, tôi liền nói cho cậu biết.” Tống Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm đó cậu đã hôn tôi.”

“Phụttttt –” Nước ấm vừa đến cổ họng liền bị cậu phun hết ra không sót lại một giọt nào, “Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Cậu, cậu nói, cái, cái gì?!”

Trước khi đáp án được tiết lộ, Lạc Hàn đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví như trong lúc ngủ cậu quẫy đạp lung tung, không cẩn thận đá trúng chỗ nào của hắn; hoặc là phát ra âm thanh gì đó khiến hắn ngủ không được, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới, chân tướng vậy mà lại……

“Cái gì cái gì, chính là cái cậu nghe thấy đó, đừng tưởng muốn quỵt nợ, mau suy nghĩ bồi thường cho tôi thế nào đi.”

“Đợi một lát, cậu, cậu nói tôi, hôn, hôn cậu á, nhưng mà tôi nhớ lúc đó hai ta ngồi cách nhau một khoảng mà, còn mặt đối mặt nữa, nếu thật sự……” Lạc Hàn hơi dừng lại, nỗ lực tiêu hóa một lúc, lại lần nữa mở to mắt, “Tôi nghĩ……nếu cậu không áp mặt cậu lại gần thế thì tôi hôn cậu bằng cách nào? Hay là do tôi mộng du?”

Một loạt câu hỏi vặn lại khiến Tống Thiên Trạch nhất thời cảm thấy chột dạ.

Hắn cũng muốn hỏi bản thân mình, biết rõ Lạc Hàn đã ngủ gật, nói chuyện thì nói chuyện đi, sao lại phải áp mặt tới gần như thế làm qué gì?

Lạc Hàn nhanh nhẹn bắt được một tia né tránh trong ánh mắt hắn, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khóe môi dần dần nhếch lên một nụ cười, từng bước từng bước áp sát Tống Thiên Trạch, “Cậu……sao cậu lại áp mặt qua?”

Tống Thiên Trạch theo bản năng lùi về sau, “Tôi……”



“Là muốn……” Tầm mắt của Lạc Hàn từ trên đôi mắt hắn dời đến yết hầu, lại giả vờ mờ ám dời trở về, “Làm gì tôi hử?”

Trên người Lạc Hàn vốn đã mang theo mùi hương thơm dịu nhàn nhạt, vừa áp tới gần như vậy, mùi hương đó liền giống hệt mê hồn hương khiến người ta say đắm, hun đến thần trí hắn trong phút chốc trở nên mơ mơ hồ hồ.

“Ai thèm làm gì cậu hả!” Tống Thiên Trạch dùng sức đẩy bả vai cậu, “Bớt ở đó tự mình đa tình đi, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn thôi! Cậu ngủ thật hay giả vờ ngủ không ai có thể làm chứng cả, ai biết cậu có cố ý hay không? Cậu còn có thủ đoạn câu dẫn đàn ông gì?"

Hắn bên trái ‘buồn nôn’ bên phải ‘câu dẫn’, khiến lửa giận của Lạc Hàn cũng bốc lên. Cậu căn bản không hề làm gì hết, còn bị họ Tống này không ngừng xuyên tạc, không ngừng bảo cậu mưu mô, lại còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, cậu không có cách nào chịu đựng nổi sỉ nhục như vậy.

“Buồn nôn? Câu dẫn đàn ông?” Lạc Hàn tức giận trừng Tống Thiên Trạch, tiếp tục áp hắn vào góc tường, “Buồn nôn đúng không? Được, Không phải cậu muốn tôi bồi thường cho cậu sao, bây giờ tôi liền bồi thường cho cậu!”

Vừa dứt lời, Lạc Hàn nhón chân lên, túm lấy cổ áo Tống Thiên Trạch, bất thình lình lấp kín môi hắn.

Đồng tử Tống Thiên Trạch không tự chủ được mà dần dần phóng to ra, trong đầu ầm ầm nổ tung một trận, nổ đến đỉnh đầu hắn tê dại thành từng vòng.

Chuyện ở gian phòng nhỏ có cố ý hay không thì không biết, nhưng vào giờ phút này, Lạc Hàn 300% là cô ý!

“Lạc Hàn!!”

Đợi Lạc Hàn thoáng buông lỏng miệng, cậu liền nhìn thấy một nắm đấm đang hung hăng hướng đến người mình.

Nếu cậu không bắt kịp một đấm này, sợ rằng gương mặt sẽ bị phế bỏ mất.

Lạc Hàn dồn hết sức lực toàn thân vào hai tay để ngăn chặn nắm đấm của hắn, sau đó nhân lúc hắn không chú ý, nâng đầu gối lên thụi một cú vào vùng bụng rắn chắc của hắn. Kết quả khiến đầu gối của mình đau đến sắp phế tới nơi.

“Nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, Tống Thiên Trạch.”

“Khụ khụ, cậu……Lạc Hàn!” Tống Thiên Trạch còn eo, đau đớn ôm bụng, nhìn theo bóng lưng Lạc Hàn tông cửa xông ra ngoài, cảm thấy cả người sắp trở thành một quả bóng bay, tức tới mức nổ tung tại chỗ.

Lạc Hàn cậu ta dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!

Tác giả có lời muốn nói:

Dựa vào thằng bé là bà xã đại nhân đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.