Lạc Hàn sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, cậu chỉ lo khi mình ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp ánh mắt ác liệt của Tống Thiên Trạch.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Tên này ngay cả mắt cũng không buồn mở ra, mặc dù túm lấy cổ tay cậu nhưng lại đang ngáy nhè nhẹ.
Lạc Hàn lúc này mới xác định đây chỉ là phản ứng bản năng của thân thể hắn, ngay tức thì thở phào nhẹ nhõm.
*
Sáng nay Tống Thiên Trạch cúp tiết chính trị, đang bận bịu ngồi trước bàn múa bút thành văn thì điện thoại của Bình Tử gọi tới.
Tay trái hắn cầm điện thoại, tay phải cũng không nhàn rỗi, “Alo.”
“Alo, đại thần hôm nay cúp tiết nha.”
“Có việc bẩm báo, vô sự bãi triều, trẫm đang bận viết kiểm điểm.”
Bình Tử ở đầu dây bên kia cười sml trên nỗi đau của người khác một phen, sau đó mới đường hoàng ra dáng vào chuyện chính, “Chiều nay có một trận bóng rổ, mày tới không?"
“Không tới.” Tống Thiên Trạch dứt khoát từ chối, “Tay ông đây sắp gãy tới nơi rồi, lấy đâu ra sức mà cầm bóng, mày kéo đại một đứa ra thay đi.”
“Ha ha ha ha……không được rồi, vừa nghĩ tới cái dáng vẻ mày viết kiểm điểm, tao liền cười muốn ná thở ha ha ha ha.”
“Còn cười nữa thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”
Hắn không biết vì sao bản kiểm điểm 3000 chữ này lại dài thườn thượt như vậy. Có điều tốt xấu gì hồi cấp ba hắn cũng đã có kinh nghiệm viết kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-ban-cung-phong-bi-my-nhan-thu-gay-roi/2400779/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.