Vào mùa này, gió ở ga xe lửa thành phố Giang vẫn còn khá mạnh, trước khi đi Lạc Hàn đã khoác lên người một chiếc áo khoác cực kỳ dày rồi đến trạm xe lửa đợi ở lối ra.
Có lẽ 5 phút nữa xe lửa mới tới trạm.
“Alo, tiểu Hàn.”
“Alo, anh Tử Thịnh, anh đến trạm chưa?”
“Anh vừa xuống xe, em đang ở đâu vậy?”
“Người ở đây rất nhiều, em sợ anh không tìm thấy em. Em đang đứng bên cạnh cái biển hiệu màu vàng, ách, đại khái chính là ở........”
“Anh nhìn thấy em rồi, quay đầu lại nào.”
Lạc Hàn sửng sốt, cậu chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Tử Thịnh vận một thân áo gió quen thuộc, điện thoại vẫn đang đặt bên tai, mỉm cười đi về phía cậu.
Cách lần gặp mặt trước với Lâm Tử Thịnh cũng đã tròn một năm, đây là anh trai hàng xóm đã chăm sóc cậu từ nhỏ cho đến lớn, dáng dấp hiện giờ cũng đã triệt để trở nên chín chắn, toàn thân đều lộ ra hơi thở vững vàng thận trọng.
“Đã hơn một năm không gặp rồi.” Lâm Tử Thịnh hơi giang tay ra, “Đầu tiên không phải nên tặng anh một cái ôm sao?”
Lạc Hàn không nói hai lời, luồn hai tay qua khoảng trống dưới nách anh rồi ôm lấy eo anh, “Anh Tử Thịnh, anh đã quen với cuộc sống ở nước ngoài chưa?”
“Ban đầu thì vẫn chưa quen nhưng khoảng thời gian sau đó đã tốt hơn rồi.”
“Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm.”
“Được.”
Lạc Hàn đưa anh đến một quán ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-ban-cung-phong-bi-my-nhan-thu-gay-roi/2400772/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.