Xe tải chạy băng băng trên đường, sau đó dừng lại trước một ngôi nhà xinh xinh. Kelvin đã đứng đợi trước hiên nhà từ lâu lập tức đi tới. Từng thùng đồ được dỡ ra khỏi xe. Anh trả tiền cho hai vị tài xế, kiểm kê lại từng thùng. Có tiếng cửa kẽo kẹt sau lưng, anh vội đứng dậy ôm lấy người trước mặt. 
"Sao dậy sớm thế, Emery?" 
Bị ôm vùi, Emery hơi ngượng ngùng nở nụ cười. Phần tóc rũ xuống trán được vén lên, để lộ vết sẹo lớn. 
* * * 
Phòng bệnh trắng toát. Đó là thứ đầu tiên Emery nhìn thấy sau khi tỉnh dậy. Thứ tiếp theo đó chính là hình ảnh Kelvin đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường cậu. 
"Anh Emery Lucasta phải không ạ?" Một nữ y tá bước vào "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu anh còn đau chứ?" 
"Tôi ổn." Cậu lủi vào trong chăn, tay sờ lên trán. Không ngoài dự đoán liền sờ được một lớp băng trắng mềm. 
Nữ y tá gật đầu, thấy Kelvin đang ngủ trên ghế liền định gọi dậy. Nhưng cậu ngăn lại, vì có lẽ anh đã thức trông cậu cả đêm đi. Nữ y tá nhìn cậu một cái đầy ẩn ý, sau đó rời khỏi. 
Lúc ấy cậu không hiểu cái nhìn đấy có ý nghĩa gì. Nhờ mấy cuộc tám nhảm của các bệnh nhân, cậu mới biết rằng khi đưa cậu đến bệnh viện Kelvin đã xoắn xuýt tới mức nào. Nghe nói chỉ thiếu chút nữa thôi là anh xông thẳng vào phòng bệnh để chăm cậu. Thảo nào.. 
Ngày xuất viện, cũng chỉ có mình anh đưa cậu về. Dù cậu có thể viết thư báo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-muoi-hai-co-nang/904288/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.