Emery không nhớ rõ bản thân đã trải qua thời thơ ấu như thế nào.
Kỉ niệm ngày xưa chỉ là những thước phim đứt quãng, nhưng cũng đủ để cậu hình dung được quá khứ của mình. Cậu không có cha, cả đời cậu cũng chưa từng gặp ông. Dù vậy, mẹ cậu - một người phụ nữ mờ nhạt - vẫn hoàn thành tốt vai trò của bà. Với tư cách là một người mẹ, bà luôn cố gắng dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất, cho cậu những hồi ức đáng nhớ nhất (mà sau này cậu gần như quên hết).
Rồi bỗng nhiên, bà 'biến mất' khỏi cuộc đời cậu, như cái cách mà cha cậu đã từng. Điều đó xảy ra quá đột ngột, quá bất ngờ. Cậu không biết mẹ mình đã 'biến mất' như thế nào, vì chính cậu cũng hoảng hốt không kém. Chỉ biết là sau sự kiện ấy, có một anh trai trẻ tuổi xuất hiện và đưa cậu đi mất.
[ "Anh là ai thế?"
"Anh là Lavendel Lucasta, anh họ của em. Để anh đưa em về nhà nhé?"
".. Dạ."]
Lavendel là người duy nhất giúp đỡ Emery trong suốt những năm qua dù hơn cậu có 8 tuổi. Vào những ngày lễ hoặc cuối năm, anh ta cũng sẽ đến thăm cậu cho tròn bổn phận của người giám hộ. Mới 2 năm nay, kể từ ngày cậu chuyển về khu phố này sống, vì bận rộn công việc nên anh ta chẳng thể về được.
Liệu năm nay có thay đổi gì không nhỉ?
Cô chủ nhà vui tính thông báo rằng hôm nay cậu có thư từ nhà thương điên. Cậu mở bức thư với tâm lí hơi thấp thỏm, do nhà thương điên chính là nơi mà Lavendel làm việc. Nhưng khi cậu đọc xong lá thư, trái tim cậu dường như đã chìm sâu vạn dặm dưới đáy biển.
"Gửi Emery.
Là Lavendel đây. Anh xin lỗi, có vẻ như năm nay anh không tới chỗ em được rồi. Nơi đây vừa tiếp nhận thêm vài 'bệnh nhân' mới, và anh không thể để mấy vị bác sĩ khác làm hỏng chuyện được.
Nếu như suôn sẻ thì năm sau hai anh em mình sẽ gặp nhau, được chứ?"
... Tính cả năm nay là 3 năm rồi đấy.
Lưng cậu hơi gồng lên, đôi tay siết chặt tờ giấy như muốn xé rách nó tới nơi. Cô chủ nhà thấy vậy liền lo lắng, nhưng cậu rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Biết trách ai đây chứ, Lavendel cũng không thể vô duyên vô cớ đẩy việc cho người khác được. An ủi bản thân xong, cậu liền bước ra khỏi khu nhà trọ. Người vẫn mặc chiếc áo gió màu vàng, chân vẫn ngập sâu trong tuyết.
Nhiệt độ đã xuống rất thấp. Ngoài những đứa trẻ bướng bỉnh không chịu ở nhà, người dân hầu hết không ra ngoài mấy. Emery cảm thấy trong lồng ngực hơi khó chịu, đầu cúi gằm xuống đất mà đi. Kết quả là cậu liền đâm sầm vào một đứa bé đang chạy ngang qua. Đứa bé kia ngồi phịch xuống đất, mặt hơi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cậu quỳ xuống đỡ bé trai kia lên. Nó nở một nụ cười tươi rói thay cho lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy lại chỗ đám bạn đang đắp người tuyết.
Người tuyết à?
Làm cậu nhớ tới câu chuyện cổ tích về người tuyết đã cứu sống một bé thỏ khỏi đám cháy nhà. Hồi nhỏ cậu cứ tưởng thật, rất yêu quý chú người tuyết trước cửa nhà mình.
Lớn rồi mới biết, nó cũng chỉ là cái vỏ rỗng mang khuôn mặt cười thôi.
Ở phía xa đã thấy loáng thoáng bóng chiếc xe bus chạy lại đây. Cậu phủi tuyết dính trên quần, chân bước nhanh hơn. Tới trạm dừng, gió lạnh thổi qua khiến cậu rụt vai lại. Hai tay đã tê cứng, nhưng cậu chẳng quan tâm mấy. Từ khi sinh ra cơ thể cậu luôn là lạnh như vậy, cũng quen rồi.
Emery đứng nhìn chiếc xe bus đang hiện ra rõ hơn ở cuối con đường. Cậu chợt cảm thấy một hơi ấm xa lạ bao trùm lên bàn tay buốt lạnh của mình.
"Ừm... Emery?"
Ồ, giọng nói này...
Cậu quay đầu lại. Đứng trước mặt cậu là một chàng trai cao lớn mặc đồng phục cảnh sát. Gương mặt đẹp sắc sảo và làn da rám nắng quả là điểm nhấn của chàng trai này. Thật khó để quên người nào sở hữu ngoại hình bắt mắt đến vậy. Vì thế dù cho trí nhớ có hạn, cậu vẫn nhớ đây là anh cảnh sát dễ thương đã đưa mình đi thăm quan khu phố - cảnh sát tuần tra Kelvin Hassan.
"Vừa nãy cậu làm rơi ví." Cảnh sát Kelvin chìa ra chiếc ví cổ lỗ sĩ mà cậu biết ngay là của mình "Dạo gần đây xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp, cậu nên cẩn thận hơn."
Emery mỉm cười nói lời cảm ơn. Từ lần đầu gặp nhau cho tới giờ, cả hai hầu như không nói chuyện mấy. Hay đúng hơn, chính cậu đã tự kéo giãn khoảng cách với Kelvin. Đúng là anh ấy rất tốt bụng, nhưng cậu biết nếu dính vào loại người như cậu sẽ chỉ tốn thời gian thôi. Một người luôn lạnh lẽo và không chịu thay đổi, đáng để tiếp cận sao?
Hơn nữa, hơi ấm đặc biệt từ anh không dành cho cậu...
Xe bus đỗ xịch lại. Nhưng cảm giác ấm áp trên tay cậu vẫn chưa biến mất. Anh vẫn chưa buông tay ra. Tình huống lúc này có chút hơi... ngượng ngùng.
"Cậu nên quan tâm tới sức khỏe của mình hơn." Bàn tay có vết chai sạm rút khỏi tay cậu, để lại ấm áp thế chỗ cho sự cóng lạnh ban nãy. Cậu gật đầu một cái thay cho lời tạm biệt, sau đó nhanh chóng lên xe.
Emery chọn chỗ ngồi ở cuối xe. Chỗ đó ít ai ngồi, vì nó tối và mang lại cảm giác rùng rợn. Nhưng cậu thấy bình thường: Ngay ở phòng trọ cậu cũng phải trải nghiệm cái loại cảm giác tiêu cực đấy. Còn hôm nay thì có gì đó hơi.. khang khác.
Trái tim bỗng đập lệch một nhịp. Cậu rờ tay lên gần ngực, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Lại nữa, lại cảm giác này, lại cảm giác như mình đã bỏ quên một ai đó. Nhưng là ai mới được?
Xe bus bắt đầu nổ máy. Giật mình, cậu vô thức quay lại đằng sau. Qua lớp kính mỏng của cửa kính, cậu nhận ra Kelvin vẫn đang đứng ở trạm dừng. Trong vài phút, mắt hai người như đang gặp nhau. Sâu trong đôi mắt thất thần ấy, cậu nhìn ra sự không cam lòng và lạc lõng, trái ngược với vẻ dễ thương của anh.
Hệt như đã đánh mất một ai đó.
Mà sao mình lại đi phân tích tâm lí của người khác chứ?
Có lẽ là muốn tìm một chút đồng cảm đi.
Cái bóng của anh xa dần, chỉ còn là một chấm đen bé xíu. Cậu đã thôi quay lại đằng sau, nhưng ánh mắt kia đã kịp thời len lỏi vào trong tim cậu, để lại dấu ấn khó phai.
Tòa công ty cao lớn và mang vẻ cũ kĩ hiện ra trước mắt. Tất cả những suy nghĩ lo toan trước đó đã dần nhạt nhòa, cậu nén khó chịu trong người bước vào công ty.
Một lần nữa, lại giam mình trong phòng làm việc.
Một lần nữa, lại đợi đến tối để đi về.
Một lần nữa, lại quay trở lại trên chuyến xe bus thường ngày.
Một lần nữa, tiếp tục cô đơn.
Gió tuyết trở mạnh. Emery giữ chặt lấy chiếc áo khoác vàng, cố gắng đi thật vững. Qua khóe mắt, cậu nhận thấy thứ gì màu trắng đứng sừng sững bên cạnh cầu trượt ở sân chơi. Nhìn kĩ, hóa ra là bé người tuyết hồi sáng. Nó đã được thêm mắt mũi đầy đủ, nghiêng ngả trong gió. Không biết nghĩ tới chuyện gì, cậu lại gần, rút khăn trên cổ mình ra quàng vào cổ nó.
Bé người tuyết không còn bị nghiêng nữa. Cậu thở ra khói trắng, đôi môi tái mét nở ra một nụ cười. Mình bị gì vậy chứ, tự dưng lại đi quan tâm tới người tuyết vô tri vô giác.
Đột nhiên, một dòng điện chạy qua sống lưng khiến cậu đứng thẳng tắp.
Cái gì vậy? Cậu nhìn sau lưng, rồi trước mặt cũng không nhìn ra cái gì. Quái lạ..
Thời tiết đang dần lạnh hơn, không tiện ở bên ngoài lâu. Cậu đành ôm một bụng nghi vấn về nhà.
Đêm nay vẫn giống như đêm trước, cậu không thể nào chợp mắt được. Cái cảm giác kì lạ bắt đầu quay lại với tần suất cao hơn, khiến cậu chẳng thể làm ngơ. Mắt cậu vô tình liếc qua tờ lịch treo tường cạnh máy pha cà phê.
Số 30 được gạch chéo hai lần, biểu thị một ngày sắp qua đi.
Và ngày mai sẽ là một ngày như thế nào?