Một người tha hương, giãy dụa cầu sinh ở dị quốc, lại thủy chung không có quên quê hương Trung Quốc của mình, thủy chung kiên định tín niệm, tự mình gắng gượng vươn lên, cuối cùng đã xây dựng được sự nghiệp của mình ở nơi đất khách quê người.
Đúng như biệt danh "Thành phố sương mù" của mình, bao phủ xung quanh thành phố Luân Đôn là màn sương mờ dày đặc và khí thải ô-tô gay mũi trong không khí. Người dân thành phố đã kêu la nhiều năm, mong muốn thay đổi nhưng dường như vẫn chưa sinh ra hiệu quả gì. Tầm nhìn rất ngắn, đại khái chỉ có thể nhìn ở khoảng cách tầm năm ~ sáu mét. Lúc này, người dân lương thiện tất nhiên đều ở nhà hưởng thụ an bình. Trong thời gian này, chỉ có sinh vật sống trong thế giới hắc ám mới đi dạo ở bên ngoài.
Một chiếc xe tải Honda Nhật xa hoa chầm chậm chạy qua cầu, đèn lớn ở đầu xe không cách nào xuyên thấu qua màn sương dày đặc, người trên xe chỉ có thể vừa nguyền rủa thời tiết xấu ở Luân Đôn, vừa nghe tiếng nhạc buồn chán phát ra ở trong dàn nhạc kim loại nặng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.