Đúng là chả ai khổ bằng cái số tôi, trót nhận con bé rồi giờ biết làm thế nào được. Thấy có vẻ nó cũng ngại sau màn nhận người quen bất đắc dĩ, tôi đành phải ậm ừ giả vờ cười trừ rồi bảo Vy xuống gặp thằng An để trainning vài thứ cơ bản. Tạm thời cứ giải quyết cái trước mắt đã, mà nhìn nó chỉ hơi sợ tôi chứ cũng chưa thấy tí ý định thù địch nào. Nghĩ lại thấy mình của hôm đó đúng là hơi côn đồ thật, đúng là ngáo quá mất khôn mà, may đêm đó không có ai nhìn thấy với cả mình chuồn nhanh chứ không có khi lại được lên phường uống nước chè.
Thôi coi như cứ nhìn nhận được là vấn đề người thay thế thằng An trong thời gian đi quân sự đã. Không biết ở chỗ các bạn phải đi học quân sự thế nào, chứ ở trường tôi thường tống sinh viên vào một cái doanh trại. Tất nhiên là không đến mức khắc nghiệt như lính mới mà chỉ gọi là ở trong môi trường quân đội thôi, nếu so ra chắc chỉ được bằng một hai phần so với nghĩa vụ quân sự. Nhưng có điều là bị tách biệt với xã hội bên ngoài, chỉ được ở trong doanh trại ấy thôi, cuối tuần mới được xin ra ngoài và phải có đơn xin nghỉ.
Bẵng đi vài ngày yên ả trôi qua, tôi và con nhỏ Vy đều không hề nhắc tới vụ nhận người quen kia, cứ như là chưa từng có gì xảy ra vậy. Còn chưa đầy một tuần nữa là đến hôm phải đi tập quân sự, tôi kêu thằng An nghỉ sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-khon-nan-va-em/2520737/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.