Cái ý tưởng tự mở một quán cafe của riêng mình thoáng chốc chiếm trọn toàn bộ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Vốn là con nhà kinh doanh nên mọi thứ để bắt đầu với tôi không quá khó. Bỏ ra cả tháng trời học cách pha chế các loại đồ uống, một số mẹo kinh doanh với quán cafe mà tôi học hỏi được từ trên mạng và những người quen. Sau ngày hôm đó từ nhà chị về thì gần như tôi và Quỳnh rất ít gặp nhau, phần vì chị bận đi làm, phần khác vì tôi dành sự chú ý vào việc quán cafe của mình. Hơn nữa, có một chút gì đó làm tôi cảm thấy sợ gặp chị.
Căn phòng bếp bừa bộn đủ mọi loại nguyên liệu cho các loại đồ uống, nhưng càng tập pha chế nhiều thì tôi mới nhận ra một sự thật phũ phàng… tôi không có cái khiếu để làm mấy việc này. Cái thứ duy nhất tôi cảm thấy mình làm ổn nhất có lẽ là một vài loại cafe đơn giản. *** má, lại cho nhiều siro quá rồi, tôi bực bội phun ra tiếng chửi thề rồi ném cái ly sinh tố chua loét trên tay vào bồn rửa. Choang một tiếng, cái ly vỡ thành từng mảnh vì va chạm mạnh. Tôi đấm liên tiếp vào bức tường bên cạnh để giải tỏa cơn tức giận, giật mình tỉnh lại khi những ngón tay đã ê ẩm trầy trụa máu. Từ ngày em đi, có vẻ tôi khó kiềm chế mình hơn thì phải nhỉ.
Nằm dài xuống sàn nhà mệt mỏi, tôi rút một điếu thuốc rít từng hơi dài trong khi ánh mắt vô hồn nhắm lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-khon-nan-va-em/2520718/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.