Nhật cùng Khánh đứng ngoài ban công nhâm nhi ly trà sữa riêng mình. Thử hỏi xem? Có đứa nào thần kinh như hai người không? Đã 11 giờ rồi đấy!
" Đi ngủ. " Bỗng, Nhật cảm thấy trời đã hơi lạnh, bèn thúc giục Khánh vô nhà ngủ.
" Ừ, mày bây giờ về đi! Cũng hơn 11 giờ rồi. " Để người ta về Khánh có đôi chút không muốn, không hiểu vì sao cậu lại thích cái cảm giác ở bên cạnh Nhật. Yên bình, không phiền như khi ở cùng Nhân. Rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng, nửa muốn mời Nhật ở lại, nữa thì chẳng.
Nhưng nếu mong anh ta ở lại, chắc chắn sẽ gây hiểu lầm. Đành vậy nha.
" Thôi, tao ở lại nhà mày. Mày cho tao mượn đồng phục luôn, mai đi học. " Rõ là có ý đồ từ trước.
Nhật ngỏ ý ở lại cũng vì muốn... Không được nghĩ bậy nha. Nhật muốn lánh qua đây hôm nay, vì sợ sáng mai tên Dương kia qua nhà đòi dẫn đi học. Đi cùng với tên điên như vậy, chắc chắn không bị chỉ trỏ thì cũng mất mặt lắm. Qua đây ở, quả là diệu kế. Nhật thầm nghĩ vừa đắc chí cười mỉm vì độ thông minh xuất chúng của bản thân. Và anh không biết rằng, bạn Khánh đang nhìn anh bằng ánh mắt không thể nghiêm nghị hơn:>). Nhật đầu óc đen tối, thâm tình nhìn Khánh, trong ánh mắt còn lộ ra một tia đáng sợ.
" Nha, nha. Mày biến thái, giở trò là ông giết! " Ngữ điệu trầm thấp, mang tính sát nhân rất cao.
Đây là cảnh cáo rồi đấy!
" Haha. Mày nghĩ tao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-khon-nan-tha-bo-may-ra/123712/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.