Sáng dậy có lẽ tôi thấy thoải mái khoan khoái hơn bình thường.
Sao nhỉ? Có lẽ quên em sẽ không xa vời với tôi nữa, vì thực sự tôi đã không còn hy vọng gì ở cuộc chơi tôi chưa bao giờ thắng này.
Và có lẽ cái thứ gọi là tình cảm trai gái của tôi không thể chống lại được việc thua trong trò chơi ấy. Từ giờ sống bình thường như thể thục sự bắt đầu lại từ đầu và có lẽ sẽ quên đi chuyện yêu đương trai gái.
Lên sân thượng ngồi tập qua loa. Chợt có điện thoại đến.
Không lưu ở máy này nhưng số điện thoại này tôi không quên được.
- Con nghe mẹ.
- Vẫn nhớ tôi là mẹ à?
- Con xin lỗi.
- Chỉ nói được vậy thôi à?
-.....
- Sống sao rồi? Khoẻ không?
- Con ổn định rồi.
- Vậy bao giờ cậu về đây với hai thằng già này?
- Chưa phải lúc ạ.
- Vậy đến khi nào?
- Con không chắc, nhưng có lẽ sẽ sớm thôi.
- Ừ, chuyện mẹ con cô Vân. Nhờ làm việc đó mà mày.....
- Được mẹ khoan hồng ạ?
- Mày liệu đấy.
- Mọi người ở nhà khoẻ không ạ?
- Không có mày khoẻ re, còn con Nhi....
- KHÔNG...... Mẹ hiểu con chứ?
- Vậy cũng được. Chuyện riêng của mày tự đi mà lo.
- Vâng. Vậy mẹ cũng giữ bí mật về con với mọi người nhé, con hiện tại chưa muốn mọi người dây vào.
- Thế hai cái thân già này?
- Hì thì song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-he-cua-em/2567626/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.