Nó chạy đi đâu không ai biết, mà đang điên như vậy thì có tìm cũng chẳng ích lợi gì nên mọi người chỉ biết dò la công thêm ở nhà đợi tin.
Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.
- Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.
Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư?
Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi.
Chưa đầy 3' thì thằng P đi xuống.
- Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.
- Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.
- Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.
Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời không chút thông tin hay tung tích.
Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-he-cua-em/2567575/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.