Về nhà thì mọi người cũng đã đi hết rồi, chỉ còn bên nhà Nhi và nhà ông L. Xong mẹ ới vào nói chuyện riêng.
Đưa cho mình một lá thư nhưng hỏi chặn đầu đã.
- Cái Duyên là sao với mày?
- Cũng tuỳ mẹ nghĩ, nhưng giờ là bạn.
- Chắc chứ?
- 100%.
- Nhớ đấy.
- Vâng, nhưng có chuyện gì ạ?
- Tao chỉ hơi thấy nghi thôi. Cái đó là nó gửi cho mày đấy.
Xong mẹ ra ngoài mình ở lại đọc lá thư.
" Ck à.
Giờ vk đã quyết định là vẫn gọi như vậy, biết là ck với Nhi rồi nên vk không thể. Nhưng vk có quyền đó đúng không?
Lần này vk chỉ về nài ngày thôi, vài hôm nữa vk bay về bên đó rồi. Cũng chỉ làm phiền hai người thế thôi vk còn phải đi chào họ hàng nữa. Tết mà.
Không có gì tâm sự đâu, nhưng trong thời gian qua vk biết là vk không thể quên ck như dự tính được, giờ vk sẽ không cố quên nữa mà luôn giữ một vị trí cho ck. Cũng đừng quên vk đó."
Ngắn gọn nhưng vẫn lại là một lần lặng lẽ ra đi, có lẽ nàng thích như vậy.
Cũng đành chịu thôi, níu kéo cũng chỉ nên dừng ở mức bạn bè phải không. Và lại càng không nên giữ mãi bên mình.
Trở lại với mọi người thì cơm canh đã chuẩn bị sẵn. Ngồi vào bàn thì nháy Nhi cho sang ngồi với hai bậc mẫu hậu. Nàng hấp lại cứ lo cuống lên đến nỗi toii phải nói nhỏ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-he-cua-em/2567554/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.