Em có ngờ đâu cái công cuộc trả nợ nó lại vất vả vậy. Mới sáng sớm chưa kịp ngủ dậy đã thấy điện thoại "cục nợ calling" mà còn trước cả báo thức nữa. Uể oải nghe máy:
- Oài, cái gì gọi sớm thế?
- Gọi ck dậy.
- Vậy thôi hả? Dậy rồi đó. Bye nhá.
- Á, không được tắt.
- Gì nữa thế?
- Thì lát ck qua đưa vk đi ăn sáng cùng nha nha nha nha....
- Vậy thôi hả, dễ ợt... Để lần khác nhá.
- Không đi cùng vk đi mừk. Đi cùng đi vk muốn được ăn sáng cùng ck cơ.
- Ăn cùng hả, qua nhà nấu cho tôi đi là ok. Éo hiểu sao nói thế.
- Vậy qua đón vk đi.
- Xe đâu. Tự sang, nhà ở xyz ý.
- Vâng vk qua liền.
Dậy tập tành tý rồi tắm, xong ra đợi D. Vừa ra đến cổng khu trọ thì thấy D đến, mà vòn đi xe ôm, đồ giở người này.
- Hì ck đợi vk à?
- Không. Ra tập thể dục thôi.
- Hì.
- Bảo sang nấu cho tôi mà?
- Dạ.
- Đây là phở mua ngoài đầu ngõ mà.
- Thì vk không biết nấu nên mua tạm thôi. Hì hì
- Thôi lấy ra bát đi rồi ăn. Bó tay
- Dạ.
Ăn xong quay ra nhìn D vẫn còn gần nguyên bát phở và đang chống cằm nhìn mình. Mặt thì nhìn vui thôi rồi.
- Có chuyện gì vui vậy?
- Hì vk thích lắm. Muốn ngồi ăn sáng cùng ck lâu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-he-cua-em/2567440/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.