Đương nhiên không đơn giản chỉ là nấu một tô cháo lưỡi bưng lên là xong.
Tên nào đó ngồi khoanh tay trước bàn trà, hóng hương gió mát mẻ từ khu vườn trước mặt thổi vào, nhất định nói tay mình đau đến không nhúc nhích nổi mà cầm được thìa.
Gia Huy cắn chặt răng lại, xương gò má lại nổi lên một chút.
Kelvin nhịn cười sắp chết, trong lòng một phen thoải mái không thôi, tươi đẹp hơn cả làn gió mát mà thổi tới.
Trêu người, quả là thú vị chết đi được!
Cái bộ dạng kìm nén múc một thìa cháo đưa kề bên miệng kia, xem thế nào cũng rất hợp ý cậu.
- Môi tôi đau, không thể ăn nóng,
- ???!!!
- Phải thổi đi, đưa lên miệng thổi đi!
- ???!!!
- Hiểu không?
Gia Huy đương nhiên hiểu, cậu chăm con trai ốm suốt hai năm trong bệnh viện, cháo nào đều đã thổi qua, nếm qua.
Nhưng.. tên này..
Gia Huy cố nuốt ngược tất cả cảm xúc vào trong lòng, đưa từng muỗng cháo lên miệng, thổi.
Kelvin không tự chủ mà tự liếm môi mình,
Đôi môi hơi chu ra kia... chiều nay lại chẳng đủ thời gian để nhâm nhi thêm một chút.
Thực đáng tiếc.
========
Ăn một bát cháo, cật lực hết đúng gần một tiếng.
Gia Huy cuối cùng cũng có thể bưng chiếc tô không mà trả lại nhà bếp, bác bếp chính năm nay đã ngoài 50, có nghe sơ sơ được chuyện cậu chủ một mực khó dễ Gia Huy, nên đặc biệt chừa lại cho cậu một phần thức ăn thơm nóng, đuôi heo chiên giòn, đậu phụ nhồi thịt, thêm một món xào và bát canh khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-hay-cong-deu-khong-quan-trong/1354798/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.