Tỉnh giấc đầu đau như búa bổ, ở Pháp bắt đầu học lúc 8h, tôi do quen dậy sớm 6h đã dậy.
Xuống nhà làm bữa sáng cho ông chủ vậy.Căn bếp nhìn phải gọi là quý tộc, hơn nhà Hạ Âu một vực, tủ lạnh đến hai cái, đúng nhà của đầu bếp mà, cái gì cũng có.
Thôi thì nấu cơm vậy, chắc họ cả đời chưa ăn cơm. Tôi dọn bữa sáng, món canh bí đỏ đậu xanh lấy được lòng bố mẹ Hạ Âu không biết người phương Tây như ông chủ sao đây.
Hai bố con họ đi xuống nhìn thấy đồ ăn có vẻ bất ngờ, ông chủ hỏi tôi(tiếng Anh)
-”Cháu nấu à?”
-”Dạ, mấy món truyền thống Việt Nam, hai người thử ăn đi ạ”
Hai người cũng ngồi xuống, thử từng món ăn, Rose thì háo hức thử lia lịa, ông chủ thử từng món cảm nhận từng hương vị:
-”Mấy món này xuất hiện ở nhà hàng thì hay đấy, bác nghĩ người phương Tây như bác thích món này, chiều hãy đến nhà hàng nghe cháu.”
-”Vâng ạ.”
Rose cười toe toét ăn lia lịa, ông chủ chạy xe từ trong Gara ra, một chiếc Lamboghini đen bóng chạy ra( tiếng Anh):
-”Hôm nay bác đưa hai đứa đến trường..”
Đến trường vẫn như hôm qua, hôm nay tôi đi dạo hành lang thì có một bàn tay đập vai tôi, quay lại, cậu ta là một người gốc Á, nói đúng hơn là một người Nhật Bản (tiếng Pháp)
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French”- vẫn câu nói huyền thoại khi đến Pháp.
Cậu ta cười (tiếng Anh)
-”Oh vậy à, chào bạn mình là Washi, mình người Nhật, học cạnh lớp cậy đấy.”
-”Chào bạn, mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/84695/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.