Tôi đã hiểu vì sao tên em là Hạ Âu, khi cô ấy đứng dưới ánh mặt trời nghiêng mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy, hoàn toàn giống như một cơn gió thanh tân giữa hoàng hôn
Tôi bốc máy gọi vào số cô chủ
-”Alo”
-”Alo tôi là P đây cô hãy xuống cổng gặp tôi có chuyện muốn nói...”
-”Có chuyện gì để nói?”
-”Xin cô hãy cho tôi gặp cô lần cuối”
Bước ra khỏi cổng vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, tôi không kiềm được đến ôm lấy cô, sau một hồi dãy dụa cô cũng mặc tôi ôm..
-”Có lẽ anh không nên dối lòng mình nữa, anh nhớ em, yêu em đến phát điên lên được...”
-”Tôi cũng yêu anh”
Câu nói đó làm tôi bất ngờ nhưng...
-”Nhưng tôi cững yêu Nam, chúng ta cũng chỉ là bạn thôi, không hơn không kém...”
Từng lời nói như một nghìn mũi dao đâm vào tim tôi thất thần, cô chủ đã khóc, và vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bước vào nhà, tại sao tại sao chứ, đến cuối cùng em vẫn không thể cười với tôi dù chỉ một lần sao...
Cơn mưa đã tạt xuống trên đường về của tôi, gột rửa tâm hồn, che dấu đi nhưng giọt nước mắt, lúc đi anh cũng chỉ một mình, và lúc về anh cũng chỉ một mình lẽ loi... Nước mưa thấm đẫm trên bộ đồ trắng tinh khôi, ngã vào bãi đất bên đường, đất nhầy làm chiếc áo trắng vấy bẩn, nằm đó mặc trời khóc thương
Nếu như em sẽ cùng tôi bước đi, tôi sẽ không ngần ngại vượt qua giới hạn mà người đời khinh miệt “Loạn luân“. Nhưng có lẽ tôi như đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/84693/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.