Rose quay sang nhìn tôi:
-”Sao anh?”
-”Anh..” - Tôi ấp úng
-”Có gì nói đi chứ có gì mà ấp úng thế” - Rose cười tươi
- “Mình tập thôi”
Sau đó là một tràng cười của hai đứa chúng tôi, làm rôm rả ở một góc cánh đồng ngoại ô.
-”Xời, làm em cứ tưởng...”
Rose làm mặt trông thốn vô cùng làm tôi nhịn cười không nổi...
Xe khó lái hơn tôi tưởng, đâm vào mấy bụi rơm mấy lần. Rose bắt đầu hướng dẫn
-”Vô lăng này để điều khiển, đây là bàn đạp phanh nhằm điều khiển tốc độ..v.v, khi đi xe nhớ quan sát gương chiếu hậu nhé...”
-”Ok, khó quá em”
Tôi nói mếu như sắp khóc, Rose lại bật cười, không hiểu tại vì sao bên cô ấy tôi lại thấy thanh thản, ở Hạ Âu và Hoàng Vi tôi không tìm được cảm giác này.
- “Thôi mình về được rồi em, gần tối rồi, để ann chạy hết đường ngoại ô cho..”
-”OK anh hai...”
Thực sự tôi không nhớ đường, hỏi đến nỗi Rose bực cả mình, mặt giận vậy mà vẫn đánh yêu là sao...
-”Thôi để em lái về nốt, làm gì mà cứ hỏi, bộ đi không nhìn gì hết hả?”
Tôi gãi đầu cười trừ.
-”Thôi mà em, hồi nãy ngồi nói chuyện không để ý, em đừng giận nha..nha..”
Cuối cùng cô em gái cũng cười lại vì câu xin lỗi của tôi
-”No Problem...”
Cuối cùng cũng đến thành phố Paris chạy qua đường sắt, chỗ này đa số người đi bộ, đậu xe vào bãi, Rose kéo tay tôi đi đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192810/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.