Tôi thanh toán hoá đơn xong xuôi rồi đi lấy xe trở về nhà
Màn đêm u tối bao trùm ghê rợn.
"Ma" - Một loài động vật hoặc chẳng biết nó là loài gì, dù chưa gặp bao giờ nhưng ai ai vẫn sợ, tôi cũng chẳng phải ngoại lệ...
Tôi chạy xe rất nhanh, đường đêm vắng. Cảm giác sợ hãi khiến tôi nhanh chóng trở về nhà, trí óc tôi vẫn mượng tượng hình ảnh một ma nữ mặt đầy máu me ngồi bên cạnh. Phải nói là tôi rất sợ
Căn Villa bên biển nằm gần cuối khu, khi về đến trước cổng tôi mới hoàn hồn
Ai kia?
Là Rose ngồi bên chiếc xích đu, tôi mở cổng rồi lên xe phóng vào sân
Tôi tức giận quát
-"Em bị sốt sao lại còn ra đây hả?"
Tôi giận lắm, bị sốt lỡ trúng gió thì biết làm sao, kêu ai đây
-"Em tưởng anh bỏ em đi mất..hic"
Nước mắt lăn dài trên má con bé, tôi thương sót hai bàn tay vuốt đi những giọt nước mắt
-"Anh xin lỗi vì lớn tiếng, vào nhà đi kẻo trúng gió mất"
Nắm tay kéo con bé vào căn hộ
Đặt nhẹ nhàng con bé xuốnh giường, tôi cởi giày nằm cạnh bên
Lấy tay áp lên trán xem còn nóng không
Có vẻ con bé đã hạ sốt, không còn dấu hiệu nóng lúc trưa
-"Em đỡ nóng rồi này" - Tôi cười
-"Anh à, có lẽ anh nên biết điều này"
-...
-"Có lẽ em chẳng yêu anh"
-...
Tôi im lặng, không biết tôi nên vui hay nên buồn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192758/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.