Một tiếng ‘Cheers’ vang dội...nhưng Đồng nào có nghe gì.Trong đầu óc lảo bây giờ đang lùng bùng..không thể nào đâu...Chuyện xãy ra như vậy sẻ dẩn đến nhiều hệ lụy cho nên lảo vội vả rời đi để tìm cách giải quyết.Mặc kệ ánh mắt và nụ cười giểu cợt của ‘ai đó’ mà lảo vô cùng căm ghét...
Đức liếc Ngọc Như và Thục Linh,hai nàng khẻ gật đầu đứng lên bước ra ngoài...Hắn muốn biết trong giờ phút quan trọng nầy,lảo đi đến nơi nào và liên lạc với ai
-“Ông ta có vẻ ghét anh lắm...Chuyện gì vậy?” Tú Nhi thắc mắc..Ngoại trừ Phương Linh,Thanh Tình...Các nàng không ai biết mặt Trưởng Ban Đồng...
-“Lảo là Nguyển Văn Đồng..Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh...Ba nuôi của Hồng Ngọc..” Đức đáp..
-Ha ha...hi hi.. Vừa nghe hắn nóii,đám mỷ nử cười phá lên...
-“Thì ra là vậy...Ân oán tinh thù..Anh ẩm người đẹp của ông ta...không căm thù anh mới là lạ” Thụy Vủ cười trêu...nàng có cơ sở vửng chắc để nghỉ như vậy,hắn lúc nào cũng như vậy đó mà...Phương Linh là ví dụ điển hình nhất.Hơn nửa.nếu là thật thì vô cùng đặc biệt vì bạn gái hay là đàn bà của cả hai cha con đều bị hắn ‘vớt’ đi...Không hận thù mới là lạ...Còn là mối thù truyền kiếp a...
-“Ha?Cái gì ‘Ân oán tình thù?’ Đừng nói bậy nha...” Thụy Vủ nầy thiệt,vậy mà cũng nói được...Đức cãm thấy oan ức vì bị chụp mủ.Phải chi ‘đớp’ Hồng Ngọc rồi thì không nói làm gì...
-“Hi hi..Em nói chơi thôi mà...Có phải có tịch nên rục rịch?” Thụy Vủ tiếp tục trêu... Ít khi thấy hắn nhăn mặt ‘nói không ra lời khiến cả bọn thích chí cười rủ rượi .Mổi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-duc/680214/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.