Trời vừa hừng sáng,Nhân đã thập thò trước cổng khách sạn S.M.Gả nhìn dáo dát tìm hình bóng chiếc xe của Chủ tịch huyện nhưng không thấy đâu cả.Trong bụng rối như tơ vò,theo nguồn tin ‘tình báo’ đáng tin cậy,Đức Chủ tịch đang tạm ở đây mà...Sao không thấy xe vậy?Nhân vừa suy nghỉ vừa đi qua quán đối diện gọi ly cà phê kiên nhẩn chờ.Gả tính rồi,anh Thông nói đúng,phải kiên nhẩn mới được.Sau nầy có còn được phong quan hay đi ăn mày là cũng nhờ vào lần nầy...Quyết không thể mất chức Phó Trưởng Phòng được,nhìn tập hồ sơ trong tay,Nhân suy nghỉ phải nói làm sao để Chủ Tịch huyện dằn cơn thịnh nộ mà cho gả một con đường sống.
Vừa bước vào quán,chưa kịp ngồi xuống ,đột nhiên gả thấy dáng người quen thuộc...Nhân sửng sốt...Là Mai quốc Dủng,cháu của Mai Văn Trường,thằng này sao lại ở đây?Đụ má..Hiểu rồi...Thì ra là đồng đạo...Nhân không ngờ thằng cháu Mai văn Trường cũng muốn ‘tiêu lòn đi đêm’ ha...Gả nhớ người to mồm phản đối Chủ tịch Đức là thằng Quốc Dủng nầy...Aiz...Phải thôi..Người không vì mình trời tru đất diệt.Mai Văn Trưởng sắp không xong rồi..ở đó mà nói tinh thân,nghỉa khí...
Mai Quốc Dủng lúc này cũng nhìn thấy Phó Trưởng phòng Nhân...Cá mè một lứa...Đồng bệnh tương liên,Cả hai nhìn nhau cười ngượng nghịu .Anh hiểu tôi,tôi hiểu anh ...Từ đó thêm phần thân thiết...
-“Ha ha..Quốc Dủng..Anh cũng đến đây à? “ Nhân đến gần ...thân thiện vổ vai..ra vẻ hiểu biết...
-“Aiz...Tui cũng như anh thôi...Mình có cái nhà để lo...Không thể không cúi đầu đâu à” Dủng phân trần...Hôm qua về nhà,nghe vợ nói cũng phải...”Mình chỉ là cháu thôi í mà..Tuy Chú Trường có công bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-duc/680177/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.