Lâm Tuấn Vủ lúc còn nhỏ trời sinh dị bẩm…đầu hắn rất có nhiều xoáy,tóc thường được hớt cua nên nhìn vào chỉ thấy xoáy đầu..trông rất ngộ nghỉnh…Không biết có phải vì vậy hay không mà hắn học rất ngu nên bị chúng bạn gọi lén là Vủ ‘đầu bò’…Và dỉ nhiên tháng nào thành tích cũng đội sổ…nhưng đến cuối năm học,hắn luôn được biểu dương là học sinh tiên tiến và được lên lớp đều chi… 
Không ai ngạc nhiên chút nào…Cha hắn là Bí Thư huyện ủy huyện Gia Bình,còn mẹ hắn là Trưởng phòng giáo dục và đào tạo…Có thể nói xúc phạm tới Vủ đầu bò đồng nghỉa với việc chán đời…không muốn sống nửa rồi…vì sẻ gánh chịu sự thịnh nộ của ông bố Bí thư và bà mẹ Trưởng phòng…Không ai ngu như vậy…tự rước phiền toái … 
Trong huyện Gia Bình…Thanh danh của Bí Thư Lâm Tuấn Hùng thúi hơn mùi chuột chết…tiếng ác đồn xa nhưng ngược lại với câu ‘trời cao có mắt’,con đường quan lại của Lâm Tuấn Hùng thênh thang rộng mở…Chưa được 10 năm đã từ Bí Thư lên đến Phó Chủ tịch tỉnh…Cứ theo cái đà nầy…10 hoặc 15 năm nửa ..Lâm Tuấn Hùng tính rồi…cao hơn nửa thì không dám nhưng hàng bộ trưởng thì cơ hội rất cao…chỉ cần biết cửa nào nên chạy chọt và chạy chọt như thế nào… 
Có câu sau lưng của người đàn ông thành đạt..luôn có một người đàn bà chống lưng…Câu nầy đem áp dụng vào Lâm Tuấn Hùng thì đúng là không cò gì đúng hơn… 
Vợ lảo…Trưởng phòng giáo dục huyện Ngô Kim Anh có giòng máu lai Tây từ đời bà cố nội hay bà cố ngoại gì thì không biết …nhưng đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-duc/680135/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.