-Bà cũng gan ha...dám hẹn tôi ra nói chuyện...có chuyện gì nói đi...
Trúc là người từng trãi,cái chuyện 200 ngàn USD không nên nhắc tới,cứ coi như là viên đá chìm đáy biển. hơn nữa chĩ là một nửa so với số tiền 500 ngàn Tiên đang còn giử trong tay, hơn nửa số tiền nầy là của Lưu Kiến Quân,hắn chưa kịp mang đi...Bây giờ cứ lờ đi là hay nhất,mai nầy tên Lưu Kiến Quân có hỏi tới cứ đổ thừa trên đầu bọn CA là được...mình bỏ túi phần đang giử,tên nầy bỏ túi 200 ngàn kia...ai có phần nấy...ngu sao mà lên tiếng nhấc nhở...hơn nửa...
Vấn đề quan trọng chính là đứa con gái đang dấu số tiền nơi nào...đây là điều làm Trúc đứng ngồi không yên,nên tìm đủ mọi cách để cứu Tiên ra.
-Ây da...nếu chỉ một mình tôi thì tôi trốn qua Miên cho sướng thân...ai ngu gì đút đầu vô rọ...kẹt cái là đứa con gái đang trong tay các người...bỡi vậy tìm các người thương lượng một chút...coi có cách nào đôi bên cùng có lợi...nà...cậu nghỉ kỷ đi...bây giờ có bắt bà già nầy bỏ tù hay tử hình có lợi gì cho các người chứ?tôi không làm cũng có người khác làm mà...
Vừa lúc người phục vụ đem menu tới...Đức bình thản từ từ chọn nước,bánh ngọt...Trúc nhân cơ hội im lặng,lén quan sát phản ứng của Đức...Bà không tin tên trẻ tuổi nầy không động tâm...người không gì lợi trời tru đất diệt...một là sắc hai là tiền...hoặc cả hai.Trong trường hợp nầy chỉ có tiền thôi,Trúc không tin Đức có hứng thú với mình,nếu có con gái ở đây thì còn hy vọng...
-“Vậy sao?coi như bà nói đúng đi...nhưng tôi muốn biết nếu không bắt bà...tôi không hiểu tôi có lợi lộc gì...”Đức nhếch mép cười...
-Vậy cậu muốn được lợi gì?
Trúc cười lẵng lơ...ánh mắt ‘hồ ly’ đầy gian xão...bây giờ Trúc nghỉ là Đức muốn tiền...vì vậy không vội vàng nói ra cái giá...sợ bị hố...
Đức không nhiều kinh nghiệm ,nhưng xão quyệt tuyệt đối không thua kém người đàn bà trước mắt,hơn nửa, gần Nancy cũng học hỏi được ít nhiều...tuy là đầu óc học hành không giỏi nhưng rất thông minh trong nghề mánh mun gian trá...là con người trời sinh cho thế giới ‘anh lừa tôi gạt’.
-“Hình như bà lầm lẩn rồi...bà nghỉ rằng bà đang ở trong 1 vị trí có thể thương lượng à?” Đức nhếch miệng cười...nụ cười cao cao tại thượng...
Những điều nầy quả thật không sai...tư thế của mình và tư thế của người ta không thể đánh đồng.
- Khoan đã...khoan đã...xin lổi cậu..là lổi của tôi...nếu đã tới rồi...mọi chuyện do cậu quyết định...chúng tôi chỉ mong có con đường sống...mong cậu giơ cao đánh khẻ...
Trúc cúi mặt lí nhí...hiểu mình như cá nằm trên thớt... chặt chém là quyền của người ta.
Trúc biết rỏ trong tay con gái còn giử 500 ngàn mỷ kim nhưng Trúc không biết Tiên đang cất ở đâu...chỉ cần Đức đồng ý thả con gái ra thì chi 100 ngàn cho Đức...hai mẹ con ẩm số còn lại...bán căn biệt thự rồi cao bay xa chạy,cho dù Lưu Kiến Quân có 3 đầu 6 tay cũng khó tìm được hai mẹ con...Trúc thấy Đức trẻ nên muốn chiếm tiện nghi muốn đưa mồi ra dụ...ai dè hắn trẻ nhưng đầu óc cũng là cáo già.
-Ừm...câu nầy nghe được...
Đức đắc ý...Thật ra nó chẵng muốn làm khó ai nhưng một khi muốn thu phục người ta sau nầy làm việc cho mình thì phải có cái oai phong của mình...đánh phủ đầu một cái trước,sau nầy cho họ biết phân tôn ti...phân biệt ‘lớn nhỏ’.
-“Hai mẹ con tui chỉ là tay sai thôi...nếu cậu đồng ý mắt nhắm mắt mở cho bọn nầy con đừng sống...tui dốc hết gia tài để đền ơn...”Thấy Đức trầm ngâm,tưỡng là Đức muốn mình tỏ thái độ nên Trúc bấm bụng nói. Trúc vừa nói vừa lắm lét thấp thỏm liếc Đức thăm dò phản ứng...
-hahaha... ai kêu bà đưa tiền chứ...
Trúc sửng sốt...không muốn tiền?vậy muốn cái gì? Không muốn tiền?vậy là muốn sắc rồi...nhưng Trúc không nghỉ mình ‘đáng giá’,cho dù đứa con gái ở đây cũng không thể nào...
Trúc chợt tỉnh ngộ,kinh hỷ... không ngờ cái USB kia không những có thể cứu mạng hai mẹ con lại còn chuyển nguy thành an...nét mặt Trúc rạng rở...
-Hiểu...hiểu rồi...tất cả do cậu định đoạt...
-Ừm..hôm nay tôi không có thì giờ nhiều,hôm khác đi...yên chí,vài ngày nửa con gái bà tôi sẻ thả ra.Nhớ đó...đừng có dở trò...tôi sẻ không vui...mà khi tôi không vui thì sẻ rất là xấu tánh...
-“Bây giờ chị đi theo tôi tới đồn làm chút thủ tục cho con gái chị”...Thắng nhìn Trúc nghiêm túc nói.
-Đạt à..mầy về trước đi...tao đi làm chút chuyện với xếp,tối tao về.
Đạt tuy ma lanh nhưng cũng không nghỉ Thắng đang tìm cách đá hắn ra ngoài để tìm cơ hội đụ Trúc...hắn nghe Trúc nói tối về liên mừng rỡ.
-vậy được..tui về trước ...
...
-Vậy giờ mình đi đâu đây xếp Thắng?
Trúc là người từng trãi...đàn ông chõng cái đuôi lên là biết họ muốn gì...nhìn ánh mắt Thắng nhìn mình,Trúc biết Thắng muốn đụ...Câu chuyện hôm nay được giãi quyết theo chiều hướng tốt nên tâm trạng vui lên nhiều,mai nầy hắn sẻ là người liên lạc...cũng tốt...hắn muốn đụ thì cho hắn đụ thôi.
-Hahaha...Lên xe đi rồi nói...
Trúc nghe lời bước lên xe...Thắng cho xe chạy...
-Xếp nha...muốn gì đây?Trúc lẵng lơ hỏi...
-“Sờ giửa hai đùi rồi thử đoán coi tui muốn gì”..Thắng cười dâm dê...
Chiếc Toyota Fortuner có trang bị hệ thống định vị GPS là chiếc dành cho Bí thư huyện...Ngọc Như dáng dấp quê mùa nhưng kỷ thuật lái và sử dụng xe rất điêu luyện,tuy là ngày đầu tiên đến thành phố Cần Thơ , nhưng với hệ thống định vị nàng lái từ huyện Trụ sở uỷ ban huyện Cờ đỏ về khu nghỉ dưỡng Azera như người đã từng sống nơi nầy lâu năm...
-“Chúng ta có ‘bạn’ đồng hành”...Ngọc Như bình thản nói...hai mắt sáng long lanh...từ lúc vừa ra khỏi UBND huyện,từ tấm gương chiếu hậu,Ngọc Như đã nhìn thấy một chiếc xe bám đuôi ...suốt đoạn đường luôn giử khoãng cách nhưng kinh nghiệm cho Ngọc Như biết chiếc xe kia đang theo xe nàng.
-Vậy sao?ừm...tốt...hy vọng có trò vui...Kiều Nga mắt nhìn trên tập hồ sơ bình thản gật gù...
Ngọc Như phấn khích...sắp có chuyện để biểu hiện trước lảnh đạo rồi nhưng nàng thất vọng vì khi xe nàng vừa vào khuôn viên của bãi đậu xe...phía xa xa chiếc xe kia đậu lại chừng vài giây rồi vòng ngược lại...
Phó tổng giám đốc Loan đang ngồi trước mặt Nancy báo cáo tình hình nghiệp vụ ...bên cạnh Nancy là Kiều Chinh...Nancy là cổ đông lớn của Đức Lập,nàng do Nancy tuyển mộ xuống Cần thơ giúp Đức quán xuyến công việc vì vậy tới báo cáo thành tích nghiệp vụ với Nancy cũng là bổn phận...đồng thời Loan đến mời chị em Nancy đến tham quan xem xét căn biệt thự,xem coi có cần gì sữa đổi trước khi dọn vào...
Phó tổng giám đốc Loan,ở Đức Lập công ty quyền uy ngút trời nhưng trước mặt Nancy lại vô cùng khiêm tốn,nề nếp...ngoài bình thản trong lòng hồi họp...nàng biết mình cùng người đàn bà quyền lực trước mặt đang chia xẽ một người đàn ông...Loan không sợ nhưng tốt nhất dấu được thì cứ dấu...có nhiều lần Loan muốn chấm dứt quan hệ với hắn nhưng nghỉ thì dể,làm thì khó...mỗi lần hắn đến nhà,chưa đầy 5 phút bị hắn lột truồng ‘hành hạ’...Loan thích được hắn hành hạ...nếu không?cuộc đời còn lại có còn gì vui?
-“4 người nử quân nhân kia cách đây nữa tháng đã được an bày trong căn biệt thự,ngoài ra việc trang trí cũng đã xong hết...Coi lúc nào thuận tiện...các cô đến xem 1 lần coi có vừa ý trước khi dọn đến?”Loan nhìn Nancy điềm đạm cười hỏi.
-Còn nữa,hôm qua 3 chiếc xe củng đã được đưa tới...đang đậu trong ga ra của biệt thự...đây là chìa khóa...
Loan móc ra 3 họp chìa khóa.. logo bên ngoài thật bắt mắt...một Ferrari 488,một Porsche 911 Carrera,cái bèo nhất là Mercedes mui trần...
-Tới hết rồi à?Nancy kinh hỷ...nàng đang chờ xe...tới thật đúng lúc...
-“Cái gì tới vậy?”Kiều Nga cùng Ngọc Như đi vào...Ngọc Như vừa thấy Nancy,hai mắt mở lớn,kích động hành lể:
-Là cô à...tới khi nào?Nancy cười gật đầu...
-Dạ...thuộc hạ đã trình diện tại trụ sớ ủy ban nhân dân sáng nay ạ...Ngọc Như nghiêm chỉnh đáp...lớn tiếng như trong hàng ngủ quân đội...
-Em ấy đã trình diện sáng nay...hiện nay em mang cô ấy về ở tạm với chúng ta...
-“Vậy còn người tên Tuyết kia?”Nancy cũng không quên được người con gái đẹp kia muốn tranh giành tình nhân với nàng cách đây không lâu...
-“Tánh tình hơi bướng nhưng có thể nói cũng là một nhân tài...” Loan bình thản đáp,trong lòng lấy làm lạ...ý gì đây?Loan biết hai người nầy tên kia đã ‘ăn’ rồi...
-Ừm...nếu có thể cất nhắc thì nên cất nhắc...trọng dụng nhân tài là điều nên làm...
-“Tôi cũng có ý nầy...quên nửa,tuy chúng ta có hợp đồng cao tốc Bắc Nam nhưng chưa có thể triển khai được...đang chờ lệnh mới...” Trong lòng dậy sóng nhưng mặt ngoài Loan rất bình thản,đối đáp rất tự nhiên,chuyên nghiệp....
-Chuyện nầy tôi biết...không gấp...hình như hiện giờ Công ty cũng có khá nhiều công trình mà...
-“Chuyện nầy thì đúng...nhưng tánh tôi hơi lo xa...luôn tìm kiếm công trình cho hai năm tới...tôi định tiến quân bên Vỉnh Long,Long Xuyên và phía Sóc trăng...”Loan hai mắt sáng ngời khi bàn về hướng đi của Đức lập...
-“Nếu xe em đang di chuyển,có xe CA hú còi kêu em dừng...em có dừng không?chính là chiêu nầy...hahaha...chắc chắn là như vậy.”Nancy cười rộ lên trước ánh mắt khâm phục của Ngọc Như...
-Đúng ha...hắn là Trưởng CA,thân tín không ít...chỉ cần phái vài tên chận xe mình là được rồi...Kiều Nga gật gù...
-“Chỉ đúng một nửa thôi...người ra tay sẻ là 4 tên cực kỳ nguy hiễm kia...hắn không để người khác đâu...hắn muốn một lần ra tay là một lần đắc thủ..nhưng bọn hắn chắc chắn sẻ đi một xe,như vậy chỉ tối đa là hai tên thôi,bọn hắn tính toán là sau khi bắt hai đứa,cần phãi có chổ chở chứ...hơn nữa dưới mắt chúng,bắt hai người đàn bà đâu cần 4 người đàn ông ra tay...”
Nancy ‘nói’ ra kế hoạch của người khác như đã nắm rỏ trong lòng bàn tay của mình...nhưng Kiều Chinh,Kiều Nga,Ngọc Như đều không thấy chổ sơ hở ,không có điễm nào vô lý để phản bác...trong thăm tâm ba người Kiều Chinh,Kiều Nga,Ngọc Như đều phục sát đất...
Hôm nay,Hiển không được vui...hắn muốn đập phá cho hả cơn giận,sau cùng hắn gọi đám đàn bà thường ngày phục vụ hắn để cho hắn phát tiết nhưng cã ba thay phiên bú liếm...hắn vẩn không phọt được...hình bóng yêu kiều của tân Bi thư sáng nay luôn xuất hiện trong đầu khiến Hiển ngẩn ngơ...Hiển chưa có dịp đụ người đàn bà nào như vậy...nhìn lại thấy mấy người bên mình quá dung tục tầm thường...Hiển vô cùng chán ghét...đây là lý do hắn chưa phọt được...
-“Được rồi...được rồi..đi ra đi...hết hứng rồi...”Hiển quát tháo xua đuổi như đuổi tà khiến mấy cô gái sợ hãi gom quần áo đi nhanh ra khỏi phòng...
-“Bí thư oai lắm sao?Tao không đụ mầy banh lồn...đụ má..tao không phải là Bùi Thế Hiển...”hai mắt Hiển long lên nhìn thật dể sợ...
Có tiếng gỏ cửa phòng...
-“Vô đi”...Hiển nói như hét...
Hai người đàn ông trên dưới 40 bước vào phòng...nét mặt rất đanh ác,cô hồn...đây chính là 2 trong 4 thân tín của Hiển...thân phận không phải là CA nhưng đồng phục trên người lúc nào củng là đồng phục CA cho dể bề hành động...
-Sao rồi?
-Cô ta đang ở khu nghỉ dưỡng Azerai...bão đãm là cô bé Bí thư nầy xuất thân tiểu thơ con nhà giàu rồi,người thường đâu ai có tiền ở chổ đó...lảo đại chừng nào muốn tụi nầy ra tay..cứ nói.
-Tụi bây có khi nào nghỉ là con của lãnh đạo cao tầng không?Hiển có vẻ hơi dè dặt nói.
-Hắc hắc hắc..rồi sao chứ?mình ra tay...thần không hay quỷ không biết...chơi xong rồi hủy xác diệt tích..ai biết được...hắc hắc hắc...đâu phải lần đầu đâu chứ...lảo đại à...hàng thượng phẫm đó nhe...lão đại chơi đã xong thì cho đàn em...hắc hắc hắc...Gả mặt sẹo cười dâm đãng...
-Yên chí đi...có bao giờ tao chơi một mình?mầy nói đi...thôi được,đụ má...tao nứng cặc rồi...chiều mai trên đường tụi nó về...hai đứa bây hành động đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]