Lương Ngạo Thiên khó có thể tin quay đầu, nhìn về phía Dạ Hàn.
“Dạ Hàn, ý cậu là sao? Cậu ở cùng nó nửa tiết?”
“Ừ”. Dạ Hàn ngồi vào chỗ trước, rất lười biếng dựa vào lưng ghế, thản nhiên lên tiếng.
Trần Trấn cũng bất mãn: “Dạ Hàn, cậu và thằng này có gì hay ho mà trò chuyện?”
“Tôi và anh ta là bạn cùng phòng. Anh ta chiếm giường dưới, tôi muốn anh ta nhường lại, có vấn đề gì không?” Dạ Hàn hỏi lại.
“Không…không có vấn đề gì…” Trần Trấn lúng túng nhìn về phía Lương Ngạo Thiên.
Lương Ngạo Thiên chậc một tiếng, nếu không phải phòng ngủ của bọn họ đều do hệ thống sắp xếp, Dạ Hàn đã có thể ở cùng với bọn hắn, đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như vầy.
Lương Ngạo Thiên buông cổ áo Viên Thiển ra, ném lại một câu: “Về cho Dạ Hàn giường dưới, nghe thấy chưa?”
Viên Thiển chẳng thèm để ý đến hắn, nhìn màn hình 3D của mình không chớp mắt.
Về anh cũng sẽ không nhường giường dưới.
Lương Ngạo Thiên xoay người lại, kéo Cảnh Thanh một cái, cúi người xuống: “Giờ mày nói cho tao, kẻ dùng bình chữa cháy đập tao là ai, tao sẽ bỏ qua cho mày”.
Cảnh Thanh lộ biểu cảm kiên nghị, lạnh lùng nói: “Tôi không biết cậu ấy là ai”.
“Mày xác định muốn đắc tội tao?”
“Cậu cũng đâu phải máy chủ Thiên Khuyết, không phải cậu muốn người ta làm gì, người ta phải làm cái đó”. Cảnh Thanh nói từng câu từng chữ.
“Được lắm, có cốt khí đấy. Nhưng mà mày gầy như này, xương giòn quá dễ nứt. Muốn cốt khí cũng vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chuc-toan-dien/588199/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.