“Không phải thì tốt”. Lâm Thâm nhẹ giọng nói.
“Hả?”
“Đẳng cấp của tôi lớn đến nỗi đủ để làm chết anh”
“Nãy ai kêu đoan trang điềm đạm biết nguyên tắc ấy nhỉ?” Viên Thiển chau mày, nghĩ bụng cái thằng nhóc này định càng ngày càng ngang tàng à?
Vành môi Lâm Thâm cong lên, nở một nụ cười vô cùng đoan trang với Viên Thiển.
Xe chạy ra khỏi gara, đi vào trong màn đêm.
Thành phố hơn mười một giờ nhưng vẫn chưa yên tĩnh.
Viên Thiển cúi đầu, không ngừng gửi tin nhắn thoại trong Wechat, chỉ bảo công tác của cấp dưới.
Lâm Thâm chống cằm, nhìn gò má Viên Thiển.
Thỉnh thoảng anh xoa bóp khóe mắt, vẻ mặt lúc nào cũng rất tập trung, khi nói chuyện với cấp dưới đọc nhấn rõ từng chữ, điều động đâu ra đấy.
Từng mảng đèn trên đường lướt qua gò má Viên Thiển, cả người anh đều có vẻ lạnh lùng tự kiềm chế, không thể xâm phạm.
Ngẫu nhiên có xe đi ngang qua, đèn xe từ xa lại gần, giống như muốn vén lông mi và sợi tóc của Viên Thiển lên.
Lúc này, Viên Thiển mỉm cười, chắc là cuối cùng cũng đàm phán hợp đồng một cách suôn sẻ.
Khoảnh khắc nếp nhăn nông ở khóe mắt khi cười của anh được rọi sáng, không khí trở nên khô hanh, như thể có thứ gì đó đang bốc cháy.
Hai mắt Lâm Thâm u tối hơn.
Lúc bọn họ chạy tới quảng trường trung tâm, tuy không có nhiều người như ban ngày nhưng vẫn thường có nam nữ trẻ lái mô tô chạy sượt qua xe.
Lâm Thâm mở một phần ba cửa sổ ra hóng gió, đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chuc-toan-dien/588176/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.