Tôi quen Thanh Lam trong một ngày mưa tầm tã, em ấy đang trú mưa tại mái hiên ở bến xe buýt. Em ấy là sinh viên năm cuối của trường đại học ngoại thương. Hôm ấy tôi đi làm về thì tắc đường, dù trời mưa lớn nhưng tình trạng này vẫn xảy ra như cơm bữa. Chán nản tôi ngồi ngắm phong cảnh hai bên, qua kính chiếu hậu tôi thấy em đang đội cặp lên đầu chờ xe buýt. Bàn tay tinh nghịch thò ra hứng mưa, nụ cười hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi đôi mươi khiến tôi rung động. Lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi thấy trái tim mình nhẹ bẫng như vậy.
Rồi em lên xe, tôi cũng phải đi. Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng mỗi đêm tôi đều mơ thấy nụ cười đó. Nó sẽ hồi ức đẹp đẽ nếu tôi không gặp lại em lần nữa. Vẫn nét ngây thơ ấy nhưng nụ cười đã biến mất bởi vì hôm gặp em cũng là ngày ba em ra đi. Ba em bị tai nạn xe, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn, ông ấy ra đi mãi mãi. Em ngồi ở cạnh giường bệnh mà khóc đến lả người, đôi mắt đỏ hoe nhưng không một ai quan tâm, không ai biết đến. Lúc đó trong tim tôi rất khó chịu, đây không phải lần đầu tôi thấy một người biến mất khỏi thế gian này nhưng không biết vì sao tim tôi lại bức bách đến vậy. Tôi rất muốn đến bên và ôm em vào lòng, muốn lau hết nước mắt đau khổ của em nhưng tôi không thể. Tôi đâu là gì của em, một người xa lạ sao, thật nực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chong-hai-mat/2367333/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.