Phong Vô Ngân bắt đầu chờ đợi, kiên nhẫn.
Cảm giác chờ đợi, khó tả lắm, có chua có xót lại có hy vọng. Biết bao lần hắn thấy chàng thanh niên mặt lạnh diện đồ đen đẩy cửa phòng hắn, hắn thấy đời này hắn sống đáng thật sự. Rồi hắn tỉnh táo, mọi thứ hóa hư ảo.
Thẩm Mặc Lam vẫn chưa tới. truyện teen hay
Bỗng một ngày tháng Chín nào đó, tinh thần hắn tốt lên, mọi giác quan trở về như lúc trước khi hắn trúng độc vậy, cả người hắn tràn trề sức sống.
Hắn gọi tả hộ vệ, nhưng không gọi lão quản gia và Tiểu Liên, hắn sợ họ khóc.
– Chắc Mặc Lam đang trên đường đến Phong trang rồi. Nếu Mặc Lam tới, mà ta không còn nữa… Ngươi cứ nói ta đi chu du rồi nhé. – Hắn mỉm cười – Khá là chắc kèo rằng y chẳng buồn đi tìm ta đâu.
Tả hộ vệ mím chặt môi, nhìn hắn, không đáp.
Hiện tại tóc hắn bạc trắng hoàn toàn, cơ thể càng lúc càng gầy, may mà da chưa mòn bằng lục phủ ngũ tạng, trên da chỉ có những vết phù chú mờ nhạt. Bỏ qua sắc mặt trắng bệnh của hắn, thoạt trông hắn chỉ mới nhuộm tóc bạc trắng mà thôi.
Nay tinh thần trang chủ phấn chấn, hai má ửng đỏ, giọng nói hăng hái hơn hẳn.
Hồi quang phản chiếu.
Tả hộ vệ bi ai nghĩ.
– Đến lượt ta… – Phong Vô Ngân dừng một chút rồi nói tiếp – Sau khi ta đi rồi, ta muốn ngươi với hữu hộ vệ thiêu ta, rồi mang tro cốt ta về cái trấn nhỏ hồi trước ta sống, rải xuống đó.
Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/221101/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.