Trần Thiếu Thanh ít khi dậy sớm, Thẩm Mặc Lam gõ cửa mãi, gã mới mơ màng mà rời giường, mở cửa:
– Thẩm đại ca?
Y nhìn vẻ mặt ngây ngô ngái ngủ của gã, ánh mắt dịu xuống. Y xoa đầu gã, hỏi:
– Tay nải gom xong rồi à?
Gã tỉnh táo, ra sức gật đầu.
– Gom xong rồi, chúng ta đi liền ư? – Giọng gã không giấu nổi niềm vui sướng hân hoan. Mặc dù ở Phong trang viên không lo ăn lo mặc, nhưng lại bức bách vô cùng, kiểu không được đi lung tung ấy. Cuối cùng cũng được rời khỏi Phong trang, tự do đi lại, sao gã không vui cho được?
– Không sai. Phong trang chủ đã sắp xếp xe ngựa và lương khô cho chúng ta rồi. Giờ ngươi muốn đi đâu?
Gã không định nhận quá nhiều sự hỗ trợ từ Phong Vô Ngân, nay với xưa cũng khác, hắn không vui lắm, đành đáp:
– Ta tính về Trần gia ở Cô Tô trước, thăm phụ thân, mẫu thân. Mấy hôm trước họ viết thư cho ta, cả năm trời không gặp nên họ nhớ ta lắm.
– Thế thì còn gì tốt bằng. – Y gật gù.
– Còn Thẩm đại ca thì sao?
Y khựng lại. Mẫu thân y qua đời mấy năm trước rồi, nay xem như chẳng còn nhà để về, chả còn ai ngóng y, nên y bảo:
– Trước mắt thì giúp ngươi về Cô Tô.
Mắt Trần Thiếu Thanh sáng bừng, gã phấn chấn:
– Tốt quá. Giờ đi liền, tầm mai tới. Cô Tô cũng không xa đến vậy đâu.
Nói rồi, gã khoác tay nải lên vai, bước chân thoăn thoắt.
Y vui vẻ, nhìn bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/221099/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.